Ôn Nam cầm tờ rơi quảng cáo, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu hỏi Mạnh Hoài: “Cậu muốn đi học lái xe?”
Mạnh Hoài nghịch đồ vật trong phòng Ôn Nam, không để ý mở miệng nói: “Sai, là hai chúng ta muốn học lái xe!”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nam là từ chối: “Tớ không muốn.”
Mạnh Hoài đặt đồ trong tay xuống, cong miệng nhìn về phía Ôn Nam, cũng không nói lời nào.
Ôn Nam bị Mạnh Hoài nhìn có chút sởn tóc gáy, “Còn một tháng nữa là khai giảng rồi, bây giờ học không kịp đâu.”
“Đây chỉ là một lớp học thôi, không có quy định nghiêm ngặt, chờ đến khi nghỉ đông trực tiếp báo danh đăng kí cũng được, họ sẽ sắp xếp cho.”
“………”
Mạnh Hoài nhìn biểu cảm Ôn Nam có chút buông lỏng, lại nói tiếp: “Hơn nữa chỗ tập cũng ở khu đất trống sau khu này, rất tiện!”
“………”
“Ôn Nam, không được sao ~ tớ biết cậu là người dễ mềm lòng mà ~”
“Được…”
“Yeah!” Mạnh Hoài phát ra một tiếng reo hò, cô biết mà, Ôn Nam không chịu nỗi bộ dáng này của Mạnh Hoài.
Ôn Nam đáng thương chỉ có thế vô ngữ nhìn trơi, cô thật sự không muốn đi học lái xe, không phải vì cái gì khác, đơn giản vì...lười.
Sau khi tiễn Mạnh Hoài đi, Ôn Nam nằm trên giường, ngày mai phải bắt đầu dậy sớm tập lái xe.
“Ai!” Ôn Nam phát ra một tiếng cảm khái, ai bảo cô không chịu được Mạnh Hoài làm nũng chứ.
Tâm tình khó chịu, vì thế Ôn Nam quyết định đi quấy rối Hứa Diệc Hành một chút.
Ôn Nam: “╯﹏╰”
Hứa Diệc Hành: “?”
Ôn Nam: “”
Hứa Diệc Hành: “?”
Ôn Nam: “(~ ̄▽ ̄)~”
Hứa Diệc Hành: “Lại muốn hôn anh?”
Ôn Nam thành thật, ngô… Hứa Diệc Hành chơi trò lưu manh, che mặt.
“Hứa Diệc Hành, ngày mai em muốn đi học lái xe.”
“Được.”
Ôn Nam ở trong lòng phun tào: Được cái gì mà được, có cái gì tốt đâu.
“Sẽ bị phơi đen >﹏
“………” Ôn Nam phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của Hứa Diệc Hành , vừa định nhắn câu tiếp theo, Hứa Diệc Hành lại nhắn tiếp một tin.
“Nghe lời, đi học đi, như vậy, sau này anh sẽ tiện hơn.”
Ôn Nam không rõ nguyên do, sau lại bảo anh ấy sau này tiện hơn?
Hứa Diệc Hành hỏi: “Còn nhớ hôm đó ở quán karaaoke không?”
Ôn Nam hồi: “Nhớ rõ.” Chuyện này có liên quan gì đến chuyện đó sao?
“Hôm đó Vương Tử Kỳ với Hàn Tầm đều uống rượu, chỉ có anh không uống, bời vì anh còn phải lái xe.” Hứa Diệc Hành giải thích
.
Ôn Nam có chút hiểu ra, ý là, nếu cô học lái xe xong, như vậy ở bên ngoài Hứa Diệc Hành có thể yên tâm uống rượu, dù sao cũng có cô làm tài xế. Woah...Không hổ là đại thần, tâm cơ quá tâm cơ, nhưng mà, nghĩ xa quá đi!
Vốn dĩ định trêu chọc Hứa Diệc Hành một chút, nhưng trong vài phút ngắn ngủi lại bịa anh chọc đến đỏ cả tai, nội tâm giận dỗi, không thèm để ý đến anh nữa.
Hứa đại thần đáng thương, nhìn di động thật lâu không thấy tin nhắn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Ngày hôm sau, Ôn Nam dậy thật sớm, sau đó gọi điện cho Mạnh Hoài.
Phải mất sức của chín trâu hai hổ mới lôi được Mạnh Hoài thức dậy, hai người cùng nhau ăn sáng, đến sân huấn luyện, huấn luyện viên với các học viên khác đã đến từ sớm. Huấn luyện viên họ vương, thoạt nhìn là một đại thúc chính trực.
Nhìn mọi người đầy đủ, huấn luyện viên mới vỗ vỗ tay, gọi mọi người tụ tập lại, tự giới thiệt: “Chào mọi người, tôi họ Vương, mọi
người có thể gọi tôi là huấn luyện viên Vương, mấy người trẻ tuổi gọi tôi chú Vương cũng được, hoặc là anh Vương, nhưng tuyệt đối không được gọi là lão Vương.”
“Phốc”, Mạnh Hoài nhịn không được nở nụ cười, không nghĩ là người này còn rất hài hước.
Lúc này một người đàn ông 30 tuổi nói: “Huấn luyện viên, có thể nói thẳng là bảo tôi kêu anh là anh Vương mà, những người khác gọi chú Vương.”
Ôn Nam nhìn vậy, nhìn xung quanh một chút, có chín học viên, trừ người đàn ông vừa rồi, những người còn lại tuổi không cách nhau lắm.
Mọi người làm quen nhau một chút, tiết học lái xe chính thức bắt đầu.
Nắng mùa hè chói chang, Ôn Nam đứng dưới bóng cây, nghe tiếng kêu to của Mạnh Hoài đang học lái xe ở ngoài
Kỳ thật học lái xe rất chán, chỉ có lý thuyết với thực hành.
Lý thuyết còn đỡ chút, nhớ là được. Chủ yếu là thực hành, kỹ thuật cũng không yêu cầu cao, chỉ là môi trường học quá chán.
ở đây có ba chiếc xe dùng để tập luyện, huấn luyện viên đem chính người chia làm ba nhóm, tách ra luyện tập, Ôn Nam với Mạnh Hoài tất nhiên là cùng một tổ, còn có mộ nam sinh tên Lý Bạch, cái tên rất thú vị.
Nắng càng lúc càng lớn, Lý Bạch nửa nằm nửa ngồi trên ghế, chân bắt chéo, trong tay cầm quạt không ngừng kêu ca: “Thời tiết như này, nên ngồi máy lạnh ăn dưa hấu.”
Ôn Nam cười cười, không thể đúng hơn, cầm lấy chai nước uống một ngụm.
Lúc này Mạnh Hoài đã luyện tập xong, cô từ trong xe đi ra, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Cô đi đến tán cây, cướp cây quạt trong tay Lý Bạch, sau đó đá chân cậu ta: “Ngồi dậy đi, đến cậu đó.”
Lý Bạch lạnh nhạt nhìn cô một cái, phun ra hai chữ: “Thô lỗ.” Sau đó chậm rì rì ngồi dậy, duỗi cái eo, đi đến chỗ tập xe.
Mạnh Hoài thấy Lý Bạch đứng dậy liền nằm liệt trên ghế, quạt thật mạnh nói với Ôn Nam: “Tội tớ quá đi, trong cái xe đó như cái lò vi ba, nóng chết mất.”
“Còn không phải do cậu một hai đòi tới học,” Ôn Nam nhìn Lý Bạch ngồi vào ghế điều khiển, đồng thời nhìn Mạnh Hoài oán trách.
“Dù sao sau này cũng học, bây giờ chịu khổ sau này hưởng phúc.” Mạnh Hoài ngượng ngùng nói.
“Cậu nhìn Lý Bạch kìa, cậu ấy tập khá tốt.” Ôn Nam vẫn nhìn chằm chằm về hướng Lý Bạch, không khỏi khen.
“Cậu ta?” Mạnh Hoài trợn mắt, “Con trai học lái xe tương đối nhanh, rất bình thường, hôm đó trước cửa quán karaoke, lúc Hứa Diệc Hành lái xe chở cậu đi nhìn còn soái gấp vạn lần ~”
Tuy Mạnh Hoài đang khích lệ bạn trai mình, nhưng Ôn Nam vẫn có chút tò mò: “Sao tớ có cảm giác cậu đang đối địch với Lý Bạch vậy.”
“Có sao?” Mạnh Hoài hỏi lại.
“Có.” Ôn Nam chắc chắn nhìn Mạnh Hoài.
Mạnh Hoài nhìn chăm chú Ôn Nam, mở miệng thừa nhận: “Được rồi, có một chút, tớ cũng không biết vì sao, cậu ta cũng không làm gì tớ, tự nhiên tớ thấy khó chịu, chắc là trời cao không định cho tớ với cậu ta ở