Có sự đồng ý ngầm của Hứa Diệc Hành, tam tỷ muội tự nhiên mà hành hạ Vương Tử Kỳ và Lương Sinh.
Vương Tử Kỳ trong lúc vô ý để lộ chính mình là Tiêu Tiêu Nhạc cao thủ, kết quả bị Phàn Tiểu Đậu buộc giúp cô thăng cấp. Mà Lương Sinh cũng không khá hơn, cùng Trư Ni, Trần Khả Tân chơi đoán số, kết quả hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, bị rót một bụng rượu.
Ôn Nam ở dưới bàn thưởng thức cái nắm tay của Hứa Diệc Hành, nhìn mọi người ầm ĩ, trong lòng rất thỏa mãn.
Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, có bạn bè bên cạnh, còn có người cô thích nhất.
Tới cuối mọi người đều vui vẻ, tuy Vương Tử Kỳ và Lương Sinh bị hành hạ không ít, nhưng bọn họ cũng rât vui.
Vương Tử Kỳ giúp Phàn Tiểu Đậu lên cấp, phát hiện cô gái này cũng rất đáng yêu, hơn nữa hai người cũng rất hợp, có nhiều điểm giống nhau, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. Vì thế, Phàn Tiểu Đậu hào sảng bái Vương Tử Kỳ một tiếng anh, Vương Tử Kỳ tự nhiên vui đến quên cả trời đất, ăn một bữa cơm, có thêm một người em gái.
Lương Sinh vì uống quá nhiều rượu, nên có hơi choáng váng, chỉ vào Trư Ni nói "Lần sau tái chiến!"
"Tới luôn! Sợ gì anh, tôi chờ cậu!" Trư Ni khí phách nói.
Vương Tử Kỳ giữ chặt Lương Sinh còn đang muốn khiêu khích, che miệng cậu ra lại, không biết xấu hổ, hôm nay thể diện của nam sinh bọn họ đều bị ném hết, chơi đoán số cũng được, uống rượi cũng được, bạn của chị dâu thật quá đỉnh!!
Vương Tử Kỳ nhìn về phía Ôn Nam đang yên tĩnh ngồi, quả nhiên vẫn là mắt nhìn của anh cậu ta tốt, chị dâu có thể tìm được bạn cùng phòng tốt thê này. Có vợ như thế, chồng nào không cầu.
Bỗng nhiên Hứa Diệc Hành lạnh lạnh ánh mắt nhìn lại đây, Vương Tử Kỳ liền thu hồi ánh mắt đang nhìn Ôn Nam, nội tâm khóc không ra nước mắt: anh chỉ muốn khen chị dâu thôi, anh à đừng dùng ánh mắt đó nhìn em...
Sau khi trở lại kí túc xá, Tru Ni và Trần Khả Tân còn ríu rít thảo luận về Lương Sinh
"Người này quá ngu ngốc, đầu óc đơn giản, tứ chi cũng không phát triển!" Trư Ni vui tươi hớn hở nói.
Trần Khả Tân cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy, nhìn dáng vẻ rất xảo quyệt, thì ra lại chỉ là một tên đầu gỗ!"
"Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của Hứa đại thần, chúng ta không nên nói người ta như vậy..."Phàn Tiểu Đậu bỗng nhiên trở thành người tốt.
Trư Ni cùng Trần Khả Tân sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại lập tức vây quanh Phàn Tiểu Đậu, "Hôm nay xem ra cậu và Vương Tử Kỳ khá vui vẻ, nói, có phải thích người ta rồi hay không?"
Phàn Tiểu Đậu mặt liền đỏ lên, "Không có, minh chỉ nhận anh ta làm anh thôi, không có thích gì hết."
Trư Ni nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đây chính là không đánh đã khai.
Cuối cùng, bị Trần Khả Tân và Trư Ni kết hợp ép hỏi, Phàn Tiểu Đậu không chối nữa: "Được rồi được rồi, các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó, mình có người mình thích rồi." Càng nói âm thanh càng nhỏ, mặt đỏ bừng như xuất huyết.
Trư Ni như nhìn thấy thịt kho tầu, đôi mắt sáng rực, "Mau nói, là ai?"
"Là một bác sĩ." Phàn Tiểu Đậu có chút ngượng ngùng nói.
Bác sĩ? Ôn Nam hình nhớ tới gì đó.
"Có phải lần trước bà dì của cậu không đều, ở bệnh viện gặp vị bác sĩ kia không?" Ôn Nam hỏi.
Phàn Tiểu Đậu gật gật đầu, "Ừm, chính là anh ấy, sau đó cậu bị thương ở trán, ở bệnh viện lại hặp anh ấy, anh ấy lúc đó đang rất bận, với lại lúc đó cậu đang hôn mê."
Nói như vậy, Trư Ni và Trần Khả Tân cũng nhớ tới, lúc các cô chạy đến bệnh viện, đúng là có một bác sĩ rất đẹp trai, chẳng qua lúc đó chỉ nhớ tới Ôn Nam đang bị thương, không có ấn tượng gì với anh ta.
"Vậy hai người đang ở bên nhau sao?"Trư Ni tò mò hỏi.
"Không."
"Vậy hai người đang ở giai đoạn yêu thầm?" Trần Khả Tân cũng có chút sốt ruột.
"Không phải."
Trư Ni gãi gãi đầu, "Ai u tiểu tổ tông của tôi, vậy hai người hiện tại đang ở giai đoạn nào?"
Phàn Tiểu Đậu lúc này bĩu môi, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, "Tớ đang theo đuổi anh ấy, mà hình như anh ấy không hứng thú với tớ."
"Không phải đâu," Trần Khả Tân phát âm thanh kinh ngạc, sau đó Phàn Tiểu Đậu bị buộc nói ra tất cả những chuyện giữa mình và anh bác sĩ.
Phàn Tiểu Đậu hùng hồn nỏi gần nửa giờ. Ba người nghe xong, cười đến không thở nổi."
Trư Ni cười đến nỗi bụng đau, nằm ở trên giường lăn lộn, Trần Khả Tân thì cười đến chảy nước mắt, ngay cả Ôn Nam cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Gương mặt Phàn Tiểu Đậu đỏ bừng: "mấy cậu cười cái gì chứ, tớ nói là để các cậu cho lời khuyên, không phải để bị chê cười."
Trư Ni bình tĩnh lại, vừa định mở miêng nói chuyện, lại nhịn không được mà "Phốc" một tiếng rồi bật cười, "Ha ha ha ha, đây quả thực là một bộ nữ theo đuổi nam cẩu huyết chua xót."
Trần Khả Tân nhịn không được mà trêu chọc: "Đậu Đậu ơi, nếu mình mà là vị bác sĩ kia, chắc chắn là bị cậu làm cho tức chết."
Phàn Tiểu Đậu cũng bị tức chết, cô đâu có theo đuổi, cũng chưa trải qua yêu đương bao giờ, cô làm sao bây giờ.
Ba người rốt cuộc cũng nín cười, bắt đầu nghiêm trang giúp cô phân tích, đưa ra vài lời khuyên.
Có chị em tốt giúp đỡ, Phàn Tiểu Đậu cảm giác tràn ngập năng lượng, chuẩn bị hết sức lực theo đuổi bác sĩ, chỉ là không nghĩ tới, chuyện theo đuổi này kéo dài tận ba năm, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Trường dạy đã cho Ôn Nam báo danh thi lái xe, hết thảy đều thuận lợi, hiện tại chỉ còn thi ba môn.
Hôm đó, Hứa Diệc Hành đưa Ôn Nam đi thi. Thật ra Ôn Nam cũng không muốn anh tới, vì Hứa Diệc Hành tối hôm qua làm nghiên cứu đến khuya, sáng sớm hôm nay lại đi với cô, còn chưa kịp ngủ, cô đau lòng đó.
Trùng hợp là Ôn Nam là người thi cuối cùng, nên