Trong nháy mắt lại đến mùa xuân, thời gian Hứa Diệc Hành trở về, còn có ba tháng.
Ôn Nam đi đến thư viện, nhìn sân trường xanh tươi, hít một hơi, tâm tình cũng vui vẻ.
Mấy tháng gần đây, mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Phàn Tiểu Đậu cùng anh chàng bác sĩ của cô vẫn đang tìm hiểu nhau, Trư Ni và Trần Khả Tân bây giờ là những cử nhân vui vẻ hạnh phúc, tiêu dao tự tại.
Mạnh Hoài gần đây thay đổi rất nhiều, không giống làm ầm ĩ, bây giờ là một thiếu nữ an tĩnh. Quan hệ của vớ ba cô cũng tốt đẹp lên. Còn có, cô và Lý Hiểu Bạch ở bên nhau.
Nhìn ra được, cô đang dần dần tiếp nhận Lý Hiểu Bạch, Lý Hiểu Bạch cũng không ngại chuyện của Lý Bạch, đối với cô rất tốt, mọi chuyện đều chậm rãi mà tốt lên
Nhưng trong lòng Ôn Nam, Mạnh Hoài đối Lý Hiểu Bạch, chung quy là không có tình yêu.
Trong ký túc xá, bồn hoa trước cửa sổ đã ra hoa, gió thổi qua, liền có thể ngửi được hương hoa thơm ngát. Ôn Nam cầm ly nước tưới cây, bầu không khí an tĩnh không thể tưởng tượng.
"Ta với người tham gia quân ngũ, có gì không giống nhau ~" chợt, ca khúc khí thế ngất trời vang lên, phá hủy bầu không khí yên tĩnh này.
Ôn Nam tay cầm ly nước không khỏi run lên, Trư Ni đang xem phim truyền hình, cũng không khỏi nhếch khóe miệng.
Trần Khả Tân buông quyển sách trên tay, ( đương nhiên là truyện tranh), lớn giọng hướng ra ban công hô một tiếng: "Phàn Tiểu Đậu, điện thoại!!!"
Sau đó liền nhìn thấy Phàn Tiểu Đậu một đường chạy lại, cầm lấy di động.
Quần ca lảnh lót rốt cuối cũng ngừng.
Phàn Tiểu Đậu gần đây đọc một quyển tiểu thuyết mê luyến mà nam chính là quân nhân, sau đó đổi chuông di động thành quân ca.
Nghĩ xem, mỗi ngày sáng sớm bị 《 ta là người tham gia quân ngũ 》 đánh thức, Ôn Nam cùng Trư Ni đều bị khủng bố rồi.
"Alo, sao lại gọi cho em, bác sĩ nhỏ của em mệt như vậy, còn gọi điện cho em." Âm thanh ngọt ngào của Phàn Tiểu Đậu vang lên, làm Vương Tử Kỳ đầu bên kia dở khóc dở cười.
"Do anh trai tôi thích, chị dâu đâu, đưa điện thoại cho chị ấy."
Phàn Tiểu Đậu lại trêu chọc hắn một câu, lúc này mới đưa điện thoại cho Ôn Nam.
"Chị dâu, rốt cuộc cũng liên hệ được, em gọi điện thoại mãi mà chị không nghe."
Ôn Nam im lặng, chẳng lẽ lại hết tiền? Điện thoại vẫn luôn tắt máy ? Ho hai tiếng, hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai sinh nhật em, rủ mọi người trong kí túc xá đến chơi, Lương Sinh cũng đi."
"Cậu đợi chút, tôi đi hỏi mọi người mai có muốn đi không." Ôn Nam không có việc gì, ngày mai cô không có tiết, rất rảnh.
Nhưng thật ra Trư Ni và Trần Khả Tân chọn học di truyền học, trưa ngày mai có một tiết, nhưng sau khi nghe nói Vương Tử Kỳ tổ chức sinh nhật, hơn nữa Lương Sinh cũng đi, tức khắc các bàn tay thập phần dũng mãnh vung lên: "di truyền học cái gì, cúp học , đi chúc mừng sinh nhật!"
Phàn Tiểu Đậu tự nhiên cũng cao hứng muốn đi xem náo nhiệt.
Ôn Nam cười nói với Vương Tử Kỳ trong điện thoại: "Được rồi, mọi người đến đúng giờ nhé, ngày mai chúng ta đi."
Ngày hôm sau, khó có được thời tiết đẹp như vậy, ánh nắng tươi sáng, gió xuân mười dặm, hoa thơm chim hót.
Trừ bỏ Ôn Nam, mấy người này ai cũng rất sôi nổi, láo nháo muốn đi ktv ca hát, Ôn Nam cũng muốn đi theo.
Di động xác thật hết tiền nen không gọi được, Ôn Nam nghĩ hẳn là sẽ không có người liên hệ, nên cũng lười đi nạp tiền.
Vài người mua cho Vương Tử Kỳ một cái bánh kem rất lớn, không đúng, là hai cái.
Một cái dùng để ăn, một cái khác...không cần nói cũng biết.
Phàn Tiểu Đậu và Trư Ni đang cùng nhau saong ca, 《 ánh trăng phản chiếu lòng em》, Lương Sinh nghe mà khóe miệng giật giật, hai nữ sinh cùng nhau song ca, hình ảnh quá đẹp.
Vương Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Ôn Nam, đang hết sức chuyên chú cắn hạt dưa, nhìn đến hai cái bánh kem kia, trong lòng hắn liền có dự cảm không lành, thừa thời cơ ăn nhiều hạt dưa một chút bổ sung năng lượng, một hồi nữa không tránh được ác chiến.
Khi di động hắn vang lên, Ôn Nam trùng hợp nhìn thoáng qua, tên người gọi là "Hứa Diệc Hành".
"Alo, anh."
"Em ở ktv, hôm nay sinh nhật em, nhớ không?"
"A"
"Được, tốt"
"Em ở đây chờ anh."
Bởi vì trong ktv quá lớn, Ôn Nam chỉ nghe được Vương Tử Kỳ nói vài câu không đầu không đuôi, không nghe được Hứa Diệc Hành hỏi cái gì.
Theo sau, Ôn Nam lại nghe thấy Vương Tử Kỳ nói một câu:
"Đúng vậy, chị dâu cũng đang ở bên cạnh em, đưa điện thoại cho chị ấy hả?"
Sau đó di động của Vương Tử Kỳ liền đến tay Ôn Nam, cô rốt cuộc cũng có thể nghe được âm thanh của Hứa Diệc Hành.
"Có uống rượu không?"
Ôn Nam nhìn một bàn đầy bia rượu Cocktail, nhẹ nhàng "có" một tiếng.
"Đừng uống quá nhiều."
Ôn Nam có chút vô lực phản bác, anh xem em là con quỷ say sao!
"Di động của em bị tắt máy."
"Em biết rồi."
"Vừa mới giúp em nạp tiền điện thoại, nhưng vẫn không gọi được."
Ôn Nam có chút hổ thẹn, giải thích nói: "Em nghĩ không có việc gì, cho nên bỏ ở kí túc xá không mang theo."
......
Hai người lại vội vàng nói vài câu cúp treo điện thoại, Ôn Nam nghe giọng anh bên kia bộ dáng cũng rất loạn. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, trả điện thoại trả lại cho Vương Tử Kỳ.
Vương Tử Kỳ cầm di động, tiếp tục ăn hạt dưa...
Quả nhiên, không biết là ai mở đầu, vài người bắt đầu cuộc đại chiến bánh kem rồi.
Vương Tử Kỳ trước đó đã biết chuyện, cho nên không dám đi trêu chọc Ôn Nam.
Mà sự chú ý của tam tỷ muội đều ở trên người Vương Tử Kỳ và Lương Sinh , cho nên không có ai tấn công Ôn Nam.
Cho nên Ôn Nam liền an tĩnh ngồi ở góc, thảnh thơi thảnh thơi ăn một cái bánh kem khác, nhìn mọi người đùa giỡn, không khỏi thở dài: Thật lãng phí a ~
Ôn Nam là một người rất thích ăn bánh kem, tam tỷ muội vẫn luôn không ngừng cảm khái: Tại sao có người ăn nhiều như vậy lại không béo, người thì hít thở không khí cũng béo lên!!
Trận đại chiến bánh kem