Chương 14: Thầy Cố là người rất hòa thuậnMấy ngày sau Đường Chi Hạ không ngoài dự tính nhận được điện thoại của Mục Trình Hoà, thậm chí cảm thấy lúc này ông mới gọi có hơi muộn ta.
Giọng điệu của Mục Trình Hòa không tốt lắm, "Khi nào con có có thời gian?"
Đường Chi Hạ: "Gần đây tôi không có thời gian."
Mục Trình Hòa nghe xong càng tức giận, "Con giành chút thời gian đến gặp ta."
"Thật có lỗi với Mục chủ tịch rồi, tôi mỗi ngày đều bận từ sáng đến tối, thật không có thời gian a."
"Con gửi địa chỉ cho ta, ta đến gặp con."
Đường Chi Hạ: "Tôi bây giờ đang ở thành phố Z, không có nhà." Qua điện thoại cô vẫn nghe được tiếng mài răng của ông.
Mục Trình Hòa thở dài một hơi, "Hạ Hạ, con vẫn còn giận ta." Là cha mẹ trong lòng có chút thiên vị, trong ba người con gái người ông thương yêu nhất là Chi Hạ, từ nhỏ đối với cô đặt rất nhiều kỳ vọng. Tuy đứa con gái lớn làm việc gì cũng giỏi nhưng tính tình lại mềm yếu. Mà Hạ Hạ thì khác, từ nhỏ đã có chủ kiến riêng nên rất được coi trọng. Mục Trình Hòa không có con trai thì sao, chỉ chờ Đường Chi Hạ học nghiên cứu sinh trở về ông liền mang cơ nghiệp giao cho cô
Cha . . .
Trước sáu tuổi ông vẫn là cha của cô, chỉ lấu sau sáu tuổi mọi thứ đã khác. Hiện tại càng không giống nhau.
"Mấy ngày nữa là sinh nhật bà nội, con không muốn thăm bà sao. Khi còn bé bà thương con nhất. . . Bây giờ bà con đang bị bênh. . . . . . . ."
Đường Chi Hạ không muốn nghe tiếp, "Đủ rồi! Bà nội thương tôi đương nhiên tôi biết, trên người tôi mang dòng máu của bà. Tô muốn hỏi hỏi ngài, con gái của chị tôi cũng chảy dòng máu của ngài, ngài xem ngài có lương tâm gì không?"
Mục Trình Hòa thở hổn hển một hơi, "Tỷ tỷ con bị lừa nên mới sinh đứa bé kia. Hạ Hạ, ta nhìn tỷ tỷ con nằm ở nơi đó, lúc đấy nó mới 25 tuổi. . . còn trẻ như vậy mà đã đi. Năm sáu tuổi con rời khỏi ta, ta đem gấp đôi tình thương dành cho chị con."
Đường Chi Hạ: "Ngài không phải còn một đứa con gái khác sao." Nói gì cũng vô dụng thôi, năm đó mẹ cô không hề tranh cãi gì cũng chẳng đi gặp người phụ nữ phá hoại gia đình mình mà chỉ hỏi ông một câu. "Cha đứa bé đấy là ai?"
Đường Chi Hạ cười khẽ: "Ngài nói thương tỷ tỷ tôi, vậy đến cả con của chị ngài còn không nhận, ông dựa vào cái gì mà nói câu đấy. À. . . Ngài bất quà vì cái thanh danh kia, ngài sợ chuyện của tỷ tỷ truyền ra ngoài làm ảnh hưởng mặt mũi của ngài, của Mục gia."
"Nếu cha thực sự động tay động chân đứa bé đấy đã không còn ở đây. Cha đã cho họ tiền để họ dưỡng dục nó rồi?"
Đường Chi Hạ khóc không ra nước mắt, "Dưỡng dục? Tôi không hiểu cái dưỡng dục của ngài là gì ha? Đáng lẽ những đến tuổi đều được đi học mẫu giáo, nhưng nó có được hay không? Một đứa trẻ mới ba tuổi đã bị suy dinh dưỡng! Mặc đồ cũ nát, đồ chơi cũng không có. Tôi thật sự là cảm thấy buồn cười. Ngài yên tâm, đứa bé này từ đây không cần ngài quan tâm, càng không có quan hệ gì với Mục gia các người, con bé họ Đường."
Mục Trình Hòa tức giận.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Trình Hòa: "Vào đi."
Quản lý Cao đi vào, "Đổng sự trưởng, đây là dự án sắp tới của
« Tĩnh Phi truyện », mời ngài xem qua."
Mục Trình Hòa: "Hủy bỏ đi."
Quản lý Cao hơi bất ngờ: "Nếu như hủy, khả năng Chi Hạ tiểu thư cũng lấy không được vai nữ chính."
Mục Trình Hòa thở dài một hơi, "Nha đầu có bản lĩnh, căn bản không biết ngành giải trí gian khổ như noà, cũng nên để nó vấp ngã một chút. Có khi nó từ bỏ."
Quản lý Cao cũng không nhiều lời
Sắc mặt Mục Trình Hòa càng nặng nề, "Mời luật sư Từ ngày mai đến gặp ta."
Cao quản lý: "Vâng."
****
Hôm sau Tân Tĩnh đưa Đường Chi Hạ chụp poster cho
« Tĩnh Phi truyện »Đây là lần đầu Đường Chi Hạ mặc trang phục cổ trang.
"Thật đẹp a! Chị nghĩ với nhan sắc này của em ở thời đấy, hoàng đế trừ phi bị mù, nếu không em sẽ không bao giờ chịu cực."
Đường Chi Hạ mang đôi kỳ hài vào, cô đi vài bước cảm thấy không quen, "Làm phi tử của Thanh triều thật không dễ."
"Chi Hạ, chuẩn bị xong chưa?" Nhân viên công tác hỏi.
Tân Tĩnh trả lời: "Xong rồi, chúng tôi sẽ ra ngay."
Đường Chi Hạ đứng trước ống kính liền lấy được cảm giác, cô làm rất tốt dưới sự chỉ đạo của thợ chụp, nhất định bộ ảnh này rất hoàn hảo.
Một buổi sáng, cô chỉ chụp hai bộ trang phục mà mệt đến đau lưng
Nam chính của
« Tĩnh Phi truyện » tiểu sinh Lâm Côn, anh rất hợp với phim cổ trang a, anh ta vừa đến mọi người đều đến chào hỏi.
Đường Chi Hạ lễ phép chào hỏi anh, "Lâm lão sư, chào anh, tôi là Đường Chi Hạ."
Lâm Côn nhìn cô, ngữ khí thanh lãnh: "Chào cô, nghe đại danh đã lâu."
Mấy diễn viên khác cũng nhìn qua, giống như đang xem kịch bình thường.
Đường Chi Hạ không hiểu, không biết mình đắc tội anh ta lúc nào.
Lúc ăn cơm, những người kia tự nhiên tập chung một chỗ chuyện trò vui vẻ. Không ai tới chào hỏi Đường Chi Hạ hay cùng ăn cơm.
Đường Chi Hạ cầm cơm hộp đi cùng Tân Tĩnh, hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Tân Tĩnh hừ một tiếng, "Quả nhiên người kia nổi tiếng không tỉ lệ thuận với nhân cách a."
Đường Chi Hạ ăn một miếng sợi khoai tây, nhịn được ý cười. "Chị quen đạo diễn à?"
Tân Tĩnh a một tiếng, "Không quá quen. Chị mang CV của em qua, họ thấy liền cảm thấy phù hợp."
Đường Chi Hạ suy nghĩ, "Không có điều kiện khác?"
Tân Tĩnh nhỏ giọng nói: "Mặc dù em là diễn viên chính, nhưng là của em cát-sê so với họ lại thấp hơn. Đạo diễn chọn diễn viên sẽ cân nhắc họ có hợp với vai diễn hay không. Chị cảm thấy em rất hợp với vai Tĩnh Phi này
Đường Chi Hạ gật gật đầu, yên lặng đang ăn cơm. Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ chỗ này đi. Tân binh mới vào nghề đã cầm được vai nữa chính đương nhiên người khác sẽ có ý kiến.
Buổi chiều tiếp tục công viêc, Đường Chi Hạ chụp xong hai bộ trang phục nữa đã đến chang vạng tối
"OK! Kết thúc công việc!"
Chờ chỉnh sửa ảnh xong sẽ có thông báo
« Tĩnh Phi truyện » chính thức trên Weibo, sau đó diễn viên chính thức tiến vào đoàn làm phim khai máy.
Đường Chi Hạ đang tháo trang sức, Tân Tĩnh vẫn bận, cô mỗi ngày điện thoại không thể rời tay, hơn nửa công việc đều bàn qua điện thoại. Một lát sau cô đi tới chỗ Đường Chi Hạ " Mùa hai của
Running man sẽ được phát sóng trước."
"Tại sao?"
"Mấy chương trình giải trí khác của đài hình như xảy ra chuyện nên họ đẩy
Running man lên.
Nội tâm Đường Chi Hạ chờ đợi gì đó.
Tân Tĩnh: "Chi Hạ, chờ chương trình phát sóng công việc của em càng ngày càng bận rộn."
Đường Chi Hạ mím mím khóe miệng, "Em không biết nên
vui hay buồn a."
Tân Tĩnh: "Hãy nghĩ xem em muốn gì, cố lên!"
Đường Chi Hạ mỉm cười, thứ cô muốn rất đơn giản.
"Tranh thủ thay quần áo đi chúng ta còn có lịch trình đấy."
Hôm nay đúng ngày đại boss của Star Media kết hôn, nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đều được mời đến, đêm nay có thể nói là tân khách tụ tập. Nếu không phải Đường Chi Hạ hôm nay có công việc, Tân Tĩnh đã sớm mang cô tới đó. Dù sao trong dịp này sẽ có rất nhiều người đến tìm tài nguyên.
Đường Chi Hạ thay một chiếc váy màu trắng đơn giản."Đi thôi."
Tân Tĩnh nhìn mặt cô, "Em không trang điểm?"
Đường Chi Hạ cười, "Đêm nay em đều không phải nhân vật chính."
Tân Tĩnh đi theo cô, dù sao cô không trang điểm vẫn rất xinh đẹp.
***
Tiệc cưới 7:10pm chính thức bắt đầu, hai người đến khách sạn đã 7 giờ, khách mời đã đến gần hết.
Tân Tĩnh vừa đến đã bị người đại diện của công ty khác kéo đi ."Chi Hạ, tiệc cưới kết thúc chị tới tìm em."
Đường Chi Hạ đành phải đi tìm chỗ ngồi của mình.
"Chi Hạ, nơi này." Lương Tinh Nguyệt vẫy vẫy tay.
"Đông người quá."
"Sao giờ em mới đến?"
"Đi chụp hình ạ."
"Em sắp quay phim gì à?"
"
« Tĩnh Phi truyện »."
Bên kia Tôn Thuỵ Tiệp mở miệng nói "Chi Hạ, chúc mừng cô.
Running man 2 sắp phát sóng.
Đường Chi Hạ mỉm cười "Lần này vận khí tương đối tốt."
Tôn Thụy Tiệp ngồi bên phải cô, ánh mắt một mực không có rời khỏi người Chi Hạ. "Nếu có việc gì cứ đến tìm tôi, người cùng công ty nên giúp đỡ lần nhau."
Đường Chi Hạ lên tiếng, "Cảm ơn." Dứt lời, cô nhìn mấy bàn khách xung quanh, mấy vị đại đạo diễn, nhà sản xuất đều tới.
Cố Nham cùng ảnh hậu giải Bạch Hoa là Thư Vi ngồi cùng bàn. Đêm nay anh mặc âu phục màu xám tro ngồi cùng Thư Vi thật giống một cặp trai tài gái sắc.
Tôn Thụy Tiệp theo ánh mắt cô nhìn qua, "Cố Nham cùng Thư Di là bạn bè nhiều năm. Chi Hạ, cô và Cố Nham hình như rất thân nhau."
Mắc mớ gì tới anh?
Đường Chi Hạ muốn để ý tới Tôn Thụy Tiệp, người cứ nhìn chằm chằm cô từ lúc cô mới bước vào. "Cố lão sư là người rất hòa thuận."
"Hoà thuận?" Tôn Thụy Tiệp cười, "Nghe nói mấy ngày trước Cố Nham huỷ hết hợp đồng với Tuyên Dương."
Đường Chi Hạ: "Tại sao?"
Tôn Thụy Tiệp cười, "Có cơ họi sẽ nói cho cô. Hôn lễ bắt đầu rồi."
Hôn lễ của boss đẹp như câu chuyện cổ tích, bữa tiệc được bày trí rất tinh tế.
Nhân viên rót rượu vang cho từng người.
Tôn Thụy Tiệp là người lớn nhất ở bàn này, anh nâng ly rượu lên "Khó có dịp ngồi cùng nhau, chúng ta cạn ly."
Đường Chi Hạ buổi trưa ăn chút đồ nhưng đã sớm tiêu hoá. Cô nhấp một nhụm, muốn ăn ít đồ lấp dạ dày nhưng đã không kịp.
Nửa chén rượu vang này làm dạ dày cô đau rát.
Một lát sau, Tôn Thụy Tiệp quay người, "Chi Hạ, hoan nghênh cô."
Đường Chi Hạ cau mày "Tôi không biết uống rượu, tửu lượng của tôi chỉ có nửa chén a."
Tôn Thụy Tiệp cười: "Các cô đều nói như vậy a. Tôi uống cạn, cô tuỳ ý." Anh ta uống một hớp hết chén rượu vang.
Đường Chi Hạ đâm lao phải theo lao, "Sư ca, tửu lượng của tôi thực sự không được, chỉ uống được một nửa."
Tôn Thụy Tiệp không nói gì.
Đường Chi Hạ uống nốt chén rượu rồi nhanh chóng ăn một ít bánh nọt. Trong lòng đối Tôn Thụy Tiệp chán ghét mấy phần.
Sau khi tiệc cưới kết thức men rượu cũng bốc lên. Đường Chi Hạ chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, cô tìm điện thoại muốn gọi cho Tân Tĩnh
Tôn Thụy Tiệp tay đã khoác lên vai cô, "Chi Hạ, cô thấy thế nào?"
Đường Chi Hạ tránh xa tay hắn nhưng vẫn chưa tìm thấy điện thoại
Lương Tinh Nguyệt lo lắng nhìn cô, "Chi Hạ —— Chi Hạ —— "
Tôn Thụy Tiệp đứng lên, "Để tôi đưa cô ấy về."
Lương Tinh Nguyệt không dám nhiều lời, "Sư ca vất vả rồi."
Tôn Thụy Tiệp đỡ Đường Chi Hạ, rất nhanh đi vào thang máy.
Đường Chi Hạ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, "Tân tỷ —— đầu em đau."
Tôn Thụy Tiệp nghe thanh âm nhẹ nhàng của cô, trong lòng thắt lại, thân thể dán sát vào, chóp mũi ngửi hương thơi nhàn nhạ trên người cô. Từ khi Tân Tĩnh đưa Đường Chi Hạ đến công ty hắn đã bắt đầu chú ý cô. Đáng tiếc lại không có cơ hội gặp cô, không ngờ đêm nay ông trời ra tay giúp đỡ.
Tân Tĩnh cùng mấy vị đồng nghiệp trò chuyện, chờ tiệc rượu kết thúc cô mới cho gọi điện thoại Đường Chi Hạ nhưng không ai bắt máy. Cô ở đại sảnh tìm nửa ngày cũng không thấy người.
May mắn cô gặp được Lương Tinh Nguyệt. "Chị Tinh Nguyệt, chị nhìn thấy Chi Hạ nhà chúng ta không?"
Lương Tinh Nguyệt thần sắc biến đổi, "Chị không biết."
Tân Tĩnh tâm đột nhiên hơi hồi hộp một chút, "Chi Hạ đang ở cùng ai? Có phải Tôn Thụy Tiệp không?"
Lương Tinh Nguyệt nhíu mày, "Không biết nữa."
Tân Tĩnh thầm mắng một tiếng, "Mẹ! Tên hỗn đản kia!" Giờ phút này, sau lưng Tân Tĩnh trận mồ hôi lạnh, cô chạy đến phòng giám sát tranh thủ thời gian tìm Chi Hạ, không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì
Cố Nham đang nói chuyện cùng hai vị đạo diễn thì nhìn thấy Tân Tĩnh đang vội vã làm gì đó: "Xin lỗi, tôi đi trước." Anh tranh thủ đi theo cô.
"Tân Tĩnh ——" anh gọi cả tên cô.
Tân Tĩnh nhìn thấy anh như thấy ân nhân cứu mạng. Cố lão sư —— "
"Chi Hạ đâu?"
"Chi Hạ bị Tôn Thụy Tiệp mang đi."
Cố Nham nhăn nhăn mi tâm, "Bao lâu rồi?"
"Hẳn là sau khi tiệc rượu kết thúc."
Cố Nham: "Chị đến phòng giám sát đi, tôi ra bàn tiếp tân. Đừng để bị lộ."
Truyện convert hay :
Sử Thượng Mạnh Nhất Luyện Khí Kỳ