"Để cháu giới thiệu cho chú một người thích hợp đi, anh hai cháu thật sự quá không đáng tin cậy, lỡ như khiến mẹ chú biết là lừa nàng thì càng phiền toái."
Được Giang Nam Ảnh hứa hẹn, Hà Nghiêm lại mang theo sự đồng cảm của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh chuẩn bị trở về nhà, nghe mẹ hắn cùng Miêu đại gia lải nhải.
Từ sau khi mẹ hắn tới, Miêu đại gia liền bành trướng, mỗi lần đến lúc mẹ hắn giáo huấn, Miêu đại gia vậy mà còn biết chạy theo kêu "Meo meo meo", chờ đến khi mẹ hắn đi rồi, hắn nhất định phải cho Miêu đại gia biết máy chạy bộ nóng như thế nào!
Sau khi Hà Nghiêm đi rồi, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh hai người nhìn mặt nhau, cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc mở miệng: "Nam Ảnh, chị nói chuyện này liệu có phải là sự thật không?"
"Lại qua mấy ngày nữa sẽ có một buổi lễ trao giải long trọng, chị, em, còn có Sầm Diệc Thư các nàng đều sẽ tham dự, đến lúc đó hai người kia hẳn là sẽ hội ngộ, chúng ta xem tình huống liền biết có phải thật hay không."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Cố Niệm Bắc vẫn là kỳ quái, nàng trên cơ bản mỗi ngày đều có thể thấy Tân Nhạc, như vậy đến tột cùng là từ khi nào mà hai người kia đã ở bên nhau?!
Vào ngày diễn ra buổi lễ trao giải long trọng kia, bởi vì lúc bắt đầu quá bận rộn, Cố Niệm Bắc cũng không rảnh rỗi lo nghĩ tới chuyện này, chờ đến khi ngồi vào vị trí rồi, ở bên trái nàng là Giang Nam Ảnh, bên phải nàng là Sầm Diệc Thư, mà Tân Nhạc các nàng thì lại ngồi ở vị trí khác.
Cố Niệm Bắc nhìn sang bên trái muốn nói chuyện, lại quay sang bên phải muốn hỏi chuyện bát quái, đương nhiên nàng càng muốn tìm chỗ ngồi của Tân Nhạc, cuối cùng một thân nghẹn đầy tò mò lại chỉ có thể đối mặt với màn ảnh nở nụ cười.
Buổi tối hôm nay, mọi người đều khen nụ cười của Cố Niệm Bắc có một dạng mị lực rất khác, đặc biệt có nét đẹp cổ điển.
Cố Niệm Bắc nghẹn một bụng cũng chờ đến được buổi lễ trao giải kết thúc mới nhìn thấy Tân Nhạc cùng người đại diện Du Cốc của Sầm Diệc Thư đứng chung một chỗ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Niệm Bắc cẩn thận đánh giá Du Cốc, Tân Nhạc lớn hơn Cố Niệm Bắc vài tuổi, mà Du Cốc lại lớn hơn Tân Nhạc thêm ba tuổi, chỉ là từ bề ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể nhìn ra được điểm này, thậm chí có thể nói Du Cốc buổi tối hôm nay so với Tân Nhạc càng có sức sống hơn.
Khi Cố Niệm Bắc nhấc chân tiến đến, Du Cốc còn đang mỉm cười cùng Tân Nhạc nói chuyện, bởi vì cách quá xa, Cố Niệm Bắc cũng không nghe thấy hai người kia đến tột cùng là đang nói cái gì.
Chỉ nhìn thấy sau khi Du Cốc nói xong câu kia, trên mặt Tân Nhạc thế mà lại nổi một tầng ửng hồng, còn Du Cốc lại vô cùng tự nhiên mà hướng Tân Nhạc phất phất tay, sau đó tiêu sái mà hướng đến chỗ của Sầm Diệc Thư.
"Làm sao vậy?" Cố Niệm Bắc tiến đến hỏi.
Tân Nhạc đã sớm nhận thấy được độ ấm trên mặt mình, tự giác biết không thể gạt được Cố Niệm Bắc, dứt khoát trừng mắt liếc Cố Niệm Bắc một cái, lưu loát mà nói: "Nàng khen chị tối hôm nay thật đẹp, em có thấy chị tối hôm nay đẹp không?"
"Đẹp đẹp!" Trong nháy mắt, Cố Niệm Bắc quyết định tin tưởng phán đoán của Hà Nghiêm, hai người kia nhất định là đang giả trang tình