☆Chương 15: Cách để hủy diệt một mối tình yêu thầm từ hai phía: Một đứa ngốc+Một đứa khờ.
Nhà ăn, Cố Niệm Bắc vừa ngáp vừa chọc trứng chiên trong khay cơm.
Tối hôm qua xem TV xong, nàng lăn qua lộn lại không ngủ được, sáng sớm hôm nay lại bị Tân Nhạc đánh thức, hiện tại rất muốn ngủ nhưng không dám chợp mắt.
"Bang." Nghe được âm thanh, Cố Niệm Bắc đem ánh mắt từ mâm cơm dời đi, lại phát hiện không biết từ khi nào mà Giang Nam Ảnh đã chạy tới bên cạnh nàng, âm thanh vừa rồi là tiếng đặt mâm đồ ăn xuống bàn.
Cố Niệm Bắc khó hiểu nhìn Giang Nam Ảnh, chờ đối phương giải thích ý đồ đến.
Dựa theo thái độ lúc trước, Cố Niệm Bắc biết Giang Nam Ảnh nhất định là có việc cần tìm mới có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng.
Nhưng đợi một phút sau, Giang Nam Ảnh vẫn không có mở miệng, thậm chí đã bắt đầu dùng bữa, khiến cho Cố Niệm Bắc không biết nên làm gì bây giờ, có nên mở miệng hay không? Lúc trước là Cố Niệm Bắc nhìn ra Giang Nam Ảnh đang khẩn trương cùng không được tự nhiên, muốn làm nàng thả lỏng nên cố ý khôi hài, nhưng một khi Giang Nam Ảnh nghiêm túc lên thì Cố Niệm Bắc không dám, nàng sợ Giang Nam Ảnh sinh khí.
Nói cách khác ngắn gọn, Cố Niệm Bắc sợ.
"Ăn cơm." Giang Nam Ảnh đã giải quyết xong một cái bánh mì, phát hiện Cố Niệm Bắc vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, mở miệng nói.
"A được." Cố Niệm Bắc lập tức cúi đầu, tiếp tục chọc trứng chiên đã bị nàng chọc đến không còn hình dạng.
Cố Niệm Bắc không biết rằng, sau khi nàng cúi đầu, ngược lại tình cảnh biến thành Giang Nam Ảnh nhìn chằm chằm vào nàng.
Giang Nam Ảnh không rõ chính mình vì cái gì lại chủ động cùng Cố Niệm Bắc ngồi cùng bàn, mà khi nàng ngồi xuống, toàn bộ muộn phiền vẫn luôn quấn quanh nàng nháy mắt tan biến.
"Không ăn liền buông tha nó đi." Giang Nam Ảnh đem một cái mâm đồ ăn bánh mì khác đẩy qua.
"A?" Cố Niệm Bắc sửng sốt một chút mới phản ứng lại Giang Nam Ảnh là nói đến trứng chiên, đêm qua chẳng lẽ đã xảy ra cái gì? Thái độ của Giang Nam Ảnh đối với nàng quá không thích hợp đi.
Cố Niệm Bắc tiếp nhận bánh mì từ Giang Nam Ảnh, càng thêm không dám ngẩng đầu cùng mở miệng.
Giang Nam Ảnh cũng không ngại, hai người liền như vậy trầm mặc dùng xong bữa sáng.
Cố Niệm Bắc nhìn Giang Nam Ảnh rõ ràng đã dùng xong bữa sáng nhưng vẫn ngồi bên cạnh nàng không chịu đi, cũng không biết nói cái gì, "Vậy tôi.....".
Nhìn đến ánh mắt lúc này của Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc bị dọa đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Thời gian trước khi xảy ra tai tiếng kia, hai người tuy rằng bị nói là không hợp, nhưng cũng chỉ là không thân mà thôi.
Mỗi lần hợp tác, tuy đều làm bộ dáng làm ngơ đối phương, nhưng hai bên đều biết rõ, cũng chỉ là làm bộ không hợp thôi.
Hai nàng vẫn luôn thưởng thức đối phương, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tuy nhiên sau tai tiếng, Cố Niệm Bắc phát hiện Giang Nam Ảnh nhìn nàng bằng một ánh mắt khác, cái ánh mắt kia làm Cố Niệm Bắc nhịn không được mà rét run.
Lúc ấy, Cố Niệm Bắc mới ý thức được, Giang Nam Ảnh đã hận nàng đến mức độ này, hận không thể khiến mình vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt nàng.
Không! Không chỉ vậy, có mấy lần Cố Niệm Bắc còn cảm thấy Giang Nam Ảnh là hận đến không thể giết nàng.
(!ÓдỌ σ)σ
Nếu không phải nhìn thấy một cảnh cầu hoàng kia ở tang lễ, thì dù có trọng sinh về ba năm trước đây như thế này, Cố Niệm Bắc cũng không dám tới gần Giang Nam Ảnh.
Nếu Giang Nam Ảnh mà biết suy nghĩ của Cố Niệm Bắc lúc này, nàng cũng không biết nên bội phục Cố Niệm Bắc mẫn cảm, hay là buồn bực Cố Niệm Bắc trì độn.
Chẳng lẽ chính mình trong lúc vô ý lại làm sai chuyện gì sao? Cố Niệm Bắc là sợ Giang Nam Ảnh lại biến thành bộ dạng như trong kiếp trước, thế nhưng khi nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ánh mắt của Giang Nam Ảnh đã trở lại như bình thường, lãnh đạm, trong sự lãnh đạm ấy còn cất giấu một tia xấu hổ buồn bực mà chỉ có Cố Niệm Bắc nhìn ra.
Cố Niệm Bắc không biết là, "Vậy tôi" đã qua đi được năm phút, mà trong năm phút này, Cố Niệm Bắc vẫn luôn duy trì cầm mầm đồ ăn cúi đầu, hơn nữa còn có khuynh hướng nghiêng người về trước, cho nên khi Giang Nam Ảnh nâng đầu lên, khoảng cách của hai người trở nên rất gần, gần đến mức giống như ngay sau đó Cố Niệm Bắc liền sẽ hôn xuống vậy.
Mà năm phút này, Giang Nam Ảnh giống như bị đông cứng, động cũng không dám động.
"Vậy cô làm cái gì cơ?" Chờ đến khi Cố Niệm Bắc đứng dậy đàng hoàng, Giang Nam Ảnh