Sau màn bánh kem mù tạc báo thù, tổ tiết mục rốt cuộc an phận hơn rất nhiều.
Đến 5 giờ chiều, "Buổi sinh hoạt hạnh phúc của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh" cũng quay chụp xong.
Sau khi tổ tiết mục rời đi, để loại bỏ bóng ma từ bữa trưa, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh quyết định cùng ra ngoài ăn tối.
Quán ăn các nàng đi là quán ăn mà các nghệ sĩ ở Việt Thị thường xuyên lui tới nhất, một là vì món ăn thực sự rất ngon, hai là do vị trí tương đối kín đáo, chỉ tiếp đãi khách quen, không ít người trong giới giải trí đều sẽ lựa chọn nơi này để bàn bạc nói chuyện sự tình.
Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh tới quán ăn cũng đã là 7 giờ tối, bởi vì Cố Niệm Bắc thật sự đói bụng, đi nhanh đến nỗi không chú ý đến chỗ ngoặt có người đi ra, cũng may Giang Nam Ảnh kịp thời kéo nàng lại, hai người mới không va chạm gì.
Đứng vững lại một chút, Cố Niệm Bắc mới phát hiện người nàng suýt đụng trúng lại là người quen, Diệp Quý.
"Diệp Quý, sao buổi quay hôm nay không nhìn thấy chị?" Hôm nay khi quay chụp Diệp Quý không có xuất hiện, Lão Đinh cũng không tới, Cố Niệm Bắc cảm thấy đạo diễn đứng một bên vô cùng cô đơn.
"Hôm nay nha.....", Diệp Quý vừa định nói chuyện, Thẩm Mục Vân đỗ xe xong cũng đã tới, Diệp Quý vô cùng tự nhiên kéo tay Thẩm Mục Vân, "Chúng tôi đi trước nhé."
Nhưng sau đó Thẩm Mục Vân giúp Diệp Quý nói thêm một câu: "Nàng đói đến muốn ngất xỉu luôn rồi, chúng ta lần sau nói tiếp."
Chờ đến khi đã đi xa, Thẩm Mục Vân đánh Diệp Quý một cái: "Chị cũng không sợ các nàng biết sao!"
"Các nàng không phải cũng là hai người cùng nhau tới ăn cơm sao? Không cần nghĩ quá nhiều." Diệp Quý cười nói.
Mà Cố Niệm Bắc bên này, nhìn Diệp Quý cùng Thẩm Mục Vân dắt tay nhau, cảm thấy không có gì sai, hai nữ nhân dắt tay nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng không khí giữa hai người sao lại có cảm giác kỳ quái khó tả như vậy nhỉ.
"Suy nghĩ cái gì đó?" Giang Nam Ảnh nhìn thấy Cố Niệm Bắc đứng bất động ngây ngốc tại chỗ, chủ động hỏi.
"Suy nghĩ về việc hai nàng nắm tay nhau."
"Thì sao?" Giang Nam Ảnh cũng nắm tay Cố Niệm Bắc, "Em cũng muốn như vậy?"
Một ngày được cùng Giang Nam Ảnh nắm tay hai lần, Cố Niệm Bắc như trên mây, lập tức từ bỏ thắc mắc, ngây ngốc bị Giang Nam Ảnh dắt đi.
Không lâu sau khi hai người rời đi, lại có một người quen bước vào cửa, là "Sư muội tốt" của Giang Nam Ảnh, Sầm Diệc Thư.
Không giống Diệp Quý, nàng đến đây một mình, cả người mang bộ dáng uể oải, còn có mùi rượu nồng đậm.
Bởi vì Cố Niệm Bắc các nàng tới tương đối trễ, cũng không có đặt trước, tiệm ăn chỉ còn lại một gian phòng nhỏ dùng bình phong làm vách ngăn, cũng may hiện tại phía bên kia bình phong không có khách, hai nàng dùng bữa cũng thoải mái hơn một chút.
Bởi vì bị cơm trưa tàn phá quá kinh khủng, hai người cũng không nói chuyện, đồ ăn vừa dọn lên tới liền dùng bữa.
Chờ đến khi ăn no được ba phần, Cố Niệm Bắc chuẩn bị mở miệng, thì bên kia bình phong có tiếng động vang lên, Cố Niệm Bắc cũng chỉ có thể tiếp tục cúi đầu ăn.
Nhưng mà bên kia thật sự có chút hơi ồn ào, Cố Niệm Bắc thậm chí nghe được tiếng bình rượu đổ vỡ.
Cũng may là sau tiếng bình rượu vỡ thì giọng nói ầm ĩ ở bên kia cũng hạ giọng xuống, hình như là đang nghe điện thoại, Cố Niệm Bắc cũng từ bỏ ý định kêu người phục vụ qua nhắc nhở.
"Sắp tới công tác của chị thế nào?" Cố Niệm Bắc hỏi.
Giang Nam Ảnh vừa mới nói một chữ, bên kia bình phong lại nổi lên tiếng đập bình rượu không ngừng, lấn át giọng nói Giang Nam Ảnh.
Cố Niệm Bắc cảm thấy lần này thật sự cần phải qua nhắc nhở một chút, nếu không người kia lại bị mảnh vỡ của bình rượu làm cho bị thương thì làm sao.
Ngay khi nàng đến trước bình phong, từ gian bên kia bình phong vang lên một giọng nói làm nàng dừng bước, tối hôm nay là đại hội gặp mặt người quen sao? Bên kia bình phong quả nhiên chính là Sầm Diệc Thư.
Phát hiện điểm này rồi, Cố Niệm Bắc không biết mình có nên đi qua hay không nữa, khi nàng đang buồn rầu bối rối, Giang Nam Ảnh cũng đã đi tới, cũng nghe được giọng của Sầm Diệc Thư, hai nàng nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì cho phải.
Giang Nam Ảnh xác thật không thích Sầm Diệc Thư, nhưng bộ dạng thất thố giờ phút này của Sầm Diệc Thư, thật sự khiến nàng nhận không ra đó từng là sư muội mà nàng cho rằng tâm cơ thâm hiểm, không từ mọi thủ đoạn chỉ vì lăng xê.
Trong lúc hai người còn đang đứng ở bình phong, bên phía Sầm Diệc Thư xảy ra biến.
Cũng không biết là nàng cùng ai nói chuyện, đột nhiên nhặt mảnh vỡ bình rượu trên mặt đất, đặt lên cổ tay, kích động: "Có phải nếu bây giờ tôi chết rồi cậu mới quay lại đúng không!"
Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh không nghe được đầu dây bên kia đáp lại, nhưng tình huống này rõ ràng là không thể mặc kệ được, hai người nhìn nhau một cái, nhanh chóng vòng qua ghế lô*, mà Sầm Diệc Thư bởi vì uống quá nhiều rượu, lúc hai nàng vọt chạy vào cũng không có phản ứng gì cả, để mặc cho Giang Nam Ảnh đoạt lấy mảnh vỡ trên tay rồi sau đó cùng với Cố Niệm Bắc mỗi người một bên dìu nàng ngồi lại trên ghế.
*ghế lô: gian phòng riêng biệt có vài chỗ ngồi, tương tự như thiết kế dãy ghế trong karaoke, rạp hát hay phòng ăn một bàn, gọi chung là ghế lô.
Cố Niệm Bắc nhìn giao diện cuộc gọi, quả nhiên như nàng đoán, là Đàm Việt, chỉ là Cố Niệm Bắc còn chưa kịp nói một tiếng "Nàng không sao" với Đàm Việt, điện thoại bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Cố Niệm Bắc vẻ mặt khó xử đem giao diện điện thoại đến tầm mắt Sầm Diệc Thư, giải thích: "Không phải em cúp máy, là bên kia kết thúc."
Sầm Diệc Thư giờ phút này mới có chút tỉnh táo lại, tối nay nàng thật sự là uống quá nhiều rượu nên mới có thể thất thố đến như vậy.
"Chị biết, nàng hẳn là đã quen rồi." Sầm Diệc Thư ý bảo Giang Nam Ảnh buông nàng ra, chính mình lấy di động về, bình tĩnh nói.
Sự điềm nhiên này của Sầm Diệc Thư cùng câu nói đã quen kia làm Cố Niệm Bắc có chút sởn tóc gáy, cái đôi uyên ương này rốt cuộc là làm thế nào ở chung được vậy?!
Sầm Diệc Thư ngồi lại ghế, kêu phục vụ tới dọn dẹp sàn