Trước khi về đến nhà, Giang Nam Ảnh vẫn luôn đắn đo suy nghĩ xem nên nhắc tới chuyện này với Cố Niệm Bắc như thế nào, chờ đến khi nàng móc ra chìa khóa mở cửa, trong một giây kia, nàng biết không cần suy nghĩ làm gì.
"Chị đã về..." Khi Giang Nam Ảnh mở cửa, Cố Niệm Bắc đang bị Tân Nhạc phạt đứng.
Vừa rồi hai nàng náo loạn xong chuyện của Giang Nam Ảnh, Tân Nhạc rốt cuộc nhận thấy được mặt Cố Niệm Bắc so với khi nàng rời đi đã béo lên một vòng.
"Ừm." Giang Nam Ảnh quay đầu nhìn về phía Tân Nhạc, nàng vừa vào cửa liền chú ý tới ánh mắt Tân Nhạc nhìn mình, ý cười mười phần thì cất giấu đến chín phần phẫn nộ, cho dù là lúc trước khi nàng cùng Cố Niệm Bắc còn trở mặt với nhau, Tân Nhạc cũng không nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
Tân Nhạc chú ý tới Giang Nam Ảnh xem ánh mắt của nàng, không cam lòng yếu thế mà đáp lễ lại, hai người nhìn nhau ba giây, lại nhìn nhau cười mà thu hồi tầm mắt, sôi nổi chuyển hướng lên đầu Cố Niệm Bắc.
Còn đang bị phạt đứng, Cố Niệm Bắc cảm giác được uy hiếp, rút thân người hướng ra sau tường.
Tân Nhạc chỉ là chị họ nàng, nếu về sau Nam Ảnh phải đối mặt với mẹ nàng, nàng phải làm gì bây giờ a? Cố Niệm Bắc vừa thất thần, suy nghĩ lại trôi thật xa.
"Chị đi trước đây." Sau khi nói xong, Tân Nhạc lại ý vị thâm trường mà nhìn Giang Nam Ảnh, lúc này mới cầm lấy di động trên sofa rồi ra khỏi cửa.
Thời điểm Tân Nhạc quay người lại, Cố Niệm Bắc liền từ ven tường chạy tới bên cạnh Giang Nam Ảnh, còn hưng phấn hướng Tân Nhạc vẫy vẫy tay, nếu không phải Tân Nhạc không quay đầu lại, khẳng định nàng lại muốn đánh Cố Niệm Bắc một trận.
Chờ đến khi cửa lớn được đóng lại, Cố Niệm Bắc mới thu hồi bộ dáng hưng phấn, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống ven tường, màn này làm Giang Nam Ảnh khó hiểu.
"Em vừa rồi là cố ý tìm đánh sao?" Giang Nam Ảnh hỏi.
"Chỉ là muốn hòa hoãn không khí một chút thôi." Cố Niệm Bắc đã lấy về toàn bộ kí ức so với phía trước thật sự không có gì khác nhau, vẫn là thích nháo loạn thích ngớ ngẩn, bởi vì nàng rất rõ ràng người đứng trước mặt nàng chính là người nàng yêu, chứ không phải là người "bạn cũ" kia.
"Tân Nhạc cho em xem rồi?" Giang Nam Ảnh lập tức đoán được Tân Nhạc bên kia phỏng chừng cũng nhận được ảnh chụp, có vẻ cái tên lấy ảnh chụp làm tiền này thực sự cũng có chút thông minh, biết từ trên người đối thủ của nàng mưu lợi.
"Xem rồi, chị vẫn luôn thật xinh đẹp nha." Khi nói lời này, bình dấm của Cố Niệm Bắc rốt cuộc xông ra.
Giang Nam Ảnh rất ít cho nàng cơ hội ghen tuông, đến tận bây giờ cũng chỉ mới có hai lần, một lần là ở trò chơi nói thật hay thử thách, còn một lần khác chính là lúc này.
"Chị nên nói cảm ơn vì lời khen, hay nên giải thích cho em nghe đây ta?" Giang Nam Ảnh chưa bao giờ lo lắng Cố Niệm Bắc sẽ hiểu lầm, Cố Niệm Bắc tuy rằng ngày thường thích ngớ ngẩn, nhưng ở phương diện này từ trước đến nay đều thông minh hơn người bình thường.
Nàng vội vã trở về cũng không phải vì muốn giải thích rõ ràng, mà là bởi vì Cố Niệm Bắc ở trong lòng nàng xếp vị trí thứ nhất.
"Cảm ơn vì đã khen đi, cuối cùng nhớ khen lại em nữa đó."
"Được được, khen em, tiểu ngu ngốc."
"Đây là lời khen của chị á hả?" Cố Niệm Bắc đưa ra kháng nghị.
"Đúng vậy, chị khen em thông minh đấy thôi."
Giang Nam Ảnh lấy điện thoại mở ra ảnh chụp chung với Tằng Dật lúc trước, đưa cho Cố Niệm Bắc xem, "Chị với hắn từ nhỏ đã quen biết nhau."
"Ừa, em cũng từ nhỏ đã quen biết chị, so với hắn còn sớm hơn." Cố Niệm Bắc vô cùng bất mãn mà nhìn gương mặt của Tằng Dật trên ảnh chụp.
"Khó mà làm được." Khóe miệng Giang Nam Ảnh không giấu được ý cười, "Em không thể nào quen biết chị sớm hơn hắn được đâu."
"Ơ?" Cố Niệm Bắc ngây ngẩn cả người.
"Đồ ngốc, Tằng Dật là anh trai chị."
Cố Niệm Bắc lập tức hướng trên ảnh chụp quét tới, nhưng mà một chút cũng không nhìn ra Giang Nam Ảnh và Tằng Dật có chỗ nào giống nhau.
"Không phải chị họ Giang sao?" Cố Niệm Bắc khó hiểu hỏi.
"Đó là họ của mẹ chị, Giang Nam Ảnh là nghệ danh, toàn bộ hồ sơ của chị đều là giả, đây cũng là lý do mà lần trước chị nói với em kia không phải là ngày sinh nhật thật của chị."
"Lúc trước chị nói tới anh trai thực ngốc của mình, chính là nói Tằng Dật sao?" Cố Niệm Bắc vẫn không thể tin được điểm này, tuy rằng lúc trước nàng vẫn luôn cảm thấy Tằng Dật rất quái lạ, nhưng cũng không có ngốc như trong miệng Giang Nam Ảnh nói nha.
"Chính là hắn, chị chỉ có một anh trai, chờ có rảnh sẽ mang em đi gặp hắn, chẳng qua là hai người hẳn rất quen thuộc, dù sao thời điểm em chụp quảng cáo cho Tằng Thị, hắn vẫn luôn ở đó."
"Chờ một chút, em có một vấn đề." Cố Niệm Bắc nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Sau khi nàng lấy lại được ký ức, nàng phát hiện tuy rằng thế giới này cũng không phải là thế giới ban đầu của nàng, nhưng sự việc trước lúc quay chụp《 Cầu hoàng 》lại gần như giống nhau như đúc, khác biệt lớn nhất chính là sự tình phát sinh vào buổi tối hôm đó ở khách sạn, còn có quan hệ của nàng cùng Giang Nam Ảnh ở thế giới cũ ngay từ đầu đã ác liệt hơn