Nhã Ái thấy dạo gần đây hình như mình và cái tên mặc lạnh kia cũng có chút tiến triển thì phải đi chơi cũng nhiều hơn mà đặc biệt còn để ý đến sở thích của cô nữa.
Suy nghĩ hết chuyện này rồi đến chuyện kia.
Tâm Anh không biết cô ấy về quê rồi khi nào lên nữa lo quá đi thôi.
Giờ này cũng muộn rồi hay để ngày mai hả gọi điện.
Trời bây giờ đã hơn 12 giờ sáng Tâm Anh mới làm việc xong bây giờ mới ngã người xuống giường mà nghĩ ngơi một lát.
Thật sự dạo gần đây cô rất mệt nhưng chẳng thấy sự hỏi thăm nào từ anh chắc có lẻ anh ấy quên mình thật rồi.
Với lại đây là con đường mà cô chọn mà tại sao lại trách người khác chứ.
Bây giờ cô thấy bản thân mình có chút tủi thân nước mắt cũng tự mình lao mà thôi.
Hơn 9 giờ thì Thiên Hàn mới thức dậy anh cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức sau đó mới đi vào nhà vệ sinh.
" Hôm qua mình uống có hơi nhiều thì phải" Đúng vậy phải nói là rất nhiều luôn ông đây phải đưa cậu về đấy.
" Hôm qua có chuyện gì sao mà uống nhiều thế cậu và Tâm Anh có chuyện à " ừ tôi thấy cô ấy đi cùng người đàn ông khác rồi thêm chuyện mẹ tôi muốn tôi lấy Hà Tuyết.
" Kịch tính vậy cậu đúng là đào hoa thật nha.
Mà nói gì thì nói tôi thấy cô ấy lúc nào cũng buồn buồn " Sao cậu biết thế.
" Ờ thì mấy ngày qua cô ấy ở cùng Nhã Ái mà nên tôi biết " ừm thôi cậu ra ngoài đi tôi thay quần áo cái đã.
Hơn 30 phút thì anh cũng xuống lầu điều bất ngờ là có cả Nhã Ái ở đây.
Còn riêng Tâm Anh chỉ chẳng thấy đâu.
"Cậu đừng nhìn như thế tại hôm qua trời muộn quá nên tôi bảo cô ấy ở lại đây "ừ dù gì cô ấy cũng là bạn của Tâm Anh mà.
"Đồ ăn sáng đây hai người ăn đi " ừm cám ơn cô.
"Để tôi đi gọi cô ấy xuống ăn sáng " thôi đừng gọi nữa cô ấy không có ở nhà đâu.
Mặc Huy cậu nói gì thế cô ấy không có nhà mới hôm trước tôi còn gặp cô ấy mà.
Anh đương nhiên là không tin điều đó nên nhanh