Giang lão gia đang ngồi ở vị trí đầu của bàn ăn sáng, nhìn có vẻ không khí rất không tốt.
Giang lão gia là người đứng đầu Giang gia, ông có ba người con, bố của Giang Y Linh là con cả, sau đó có hai người con gái, mà hai người con gái này vốn không phải con của chủ mẫu, mà là hai đứa con được ông đem từ ngoài về, chủ mẫu Giang gia cũng không quan tâm vì sao nhà thêm người cũng vui.
Ông năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trải qua bao nhiêu giông tố cuộc đời, ngay cả việc người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, vậy nên trên khuôn mặt của ông ngoài vẻ kiên nghị đáng sợ, thì còn một chút bi thương vướng trên môi mắt kia.
Ngồi hai bên của ông, có một nam một nữ, họ là con rể và con gái ông, người con rể này vốn vì muốn cưới con gái ông nên mới ở rể Giang gia, nhưng cũng tâm tư của con người thì căn bản luôn không đơn thuần như vậy.
Đứa con gái thứ hai này tên Giang Mẫn, chồng nó là Lục Tiểu Bảo, hiện tại đang làm giám đốc chi nhánh của Giang thị.
Đứng bên cạnh họ là Lục Minh Ngọc là đứa con gái của họ, bên cạnh còn có Lục Minh Phong con trai, hai đứa trẻ này là anh em song sinh, nhưng tính cách khác nhau hoàn toàn, một người trầm tĩnh ít nói, một người thì quậy quá không thôi.
Còn đứa con gái út của ông thì không muốn nhắc đến, Giang Điệp con bé là một người học võ từ nhỏ, thích bạo lực, năm 15 tuổi đã bỏ nhà đi, lúc đó cả gia đình đang chìm trong tang thương nếu không ông cũng không bỏ mặc cho con bé đi, tính ra bây giờ cũng mười bốn năm rồi.
Tại sao ông lại nhớ vậy sao, vì khi đó Y Linh mới