Cô huých Mạc Tử một cái, liếc liếc ý bảo cô đáp lại mẹ mình, nhưng con bé lại mặc kệ.
Thấy Mạc Tử giơ ra vẻ mặt không liên quan đến mình đó, cô muốn ra cào cái mặt nó, đúng là bạn bè mà cứ đùn đẩy khó khăn cho nhau, vốn phải yêu thương chăm sóc, lại còn bảo vệ bạn chứ, cái loại như Mạc Tử phải đem đi chém!
“Cô à, cháu thấy vấn đề đi học của Mạc Tuyết là chuyện bình thường thôi, cô cứ đăng ký cho cậu ấy một trường đại học về kinh doanh đi ạ, lúc bọn cháu ở chúng, cháu thấy cậu ấy khá thích học mấy cái ngành nghề về kinh doanh nghiệp vụ đó ạ.” – Kinh doanh nghiệp vụ gì chứ, chỉ là thu ngân kiểm tiền ở siêu thị thôi mà, Mạc Tử ngẩng đầu liếc Giang Y Linh một cách trắng trợn.
“ Ồ vậy hả, nếu vậy thì bác sẽ bảo quản gia Ngô đi đăng ký, nhưng chỉ sợ nó không chịu đi học thôi...”
Càng nói càng nhỏ, bà ấy giống như đang nói điều gì ủy khuất lắm vậy.
Giang Y Linh thấy vậy liền hào sảng nói ngay :”Bác không phải lo đâu ạ, cháu sẽ dẫn Tiểu Tuyết đến trường học điểm danh đầy đủ ạ.”
Bà Mạc thấy vậy liền kêu quản gia Ngô đi đăng ký trường