Cô và Mạc Tử nhanh chóng xuống dưới lầu, thấy Mạc Kiên đã thay bộ quần áo trên người.
Hắn mặc một chiếc quần vải màu đen, chọn chiếc áo trắng.
Đôi mắt không mang bất kỳ sự áp bức nào cho đối phương, khuôn mặt đúng kiểu phương Đông, đặc biệt chỉ cần cười một cái là đủ làm các em say nắng rồi, quá phù hợp với hình tượng nam thần áo trắng.
Lách người nhẹ nhàng mở cửa cho Giang Y Linh và Mạc Tử vào trong, bản thân thì ngồi phía trước.
Mạc Tử khinh thường từ trong mắt, bĩu môi nói “ Thì ra anh chỉ áp tải em đi, chứ không phải đưa em đi hả.”
Hắn không thèm quay lại nhìn chỉ đáp :” Nhà có tài xế mà không dùng thì thuê người ta làm gì? Em tính bảo anh cướp miếng cơm của người khác sao”
“ Mù đường thì có, lại còn bày đặt lý lẽ, cha mẹ cho anh đi ăn học về để lý lẽ với em gái mình sao”
Hai anh em này cứ hở cái là cãi nhau, có vẻ bát tự không hợp rồi.
Giang Y Linh thấy hai anh em không có ý định dừng lại cô mới bất lịch sự chen giữa câu chuyện của họ
“ Mạc Tử, anh cậu có ý tốt đưa chúng ta đi mua sắm, thăm quan lại nơi này thì cứ nhận.
Lát nữa cậu thích mua gì thì mua, đừng bực bội ”
Thấy Y Linh lên tiếng Mạc Kiên nói ngay :” Thấy chưa, cô bé nói đúng đó, lát nữa anh đưa em đi mua sắm, người làm anh như anh sẽ cho em quẹt thẻ, quẹt đến lúc nào em mệt thì thôi.”
Mạc Tử lên tiếng : “Cô ấy tên Giang Y Linh, người ta có tên mà anh không kêu”
Mạc Kiến phản bác :” Bạn em còn chưa giới thiệu với anh, làm sao anh biết được chứ, trách anh sao”
Không hợp liền cãi, bó tay thật mà.
Nhưng