Sau khi cô nói cả đám người im lặng, chuyện của Giang gia bọn họ không biết, nhưng chuyện Giang tiểu thư bỏ nhà ra đi thì ai ai cũng biết, cái này phải kể đến công của của dì hai của cô rồi...!
Đình Tuyết Kiều ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt, ngày trước Giang Y Linh chỉ chăm chú vào việc học nên không quan tâm chuyện bên ngoài, cũng không hay ra ngoài cô chỉ biết thông tin qua chiếc máy tính của cô.
Nên người biết về Giang Y Linh rất ít.
Ba chữ đó có sức mạnh rất lớn.
Trong mỗi gia tộc lớn đều chọn ra người thừa kế ngay khi các gia chủ đang còn tại vị.
Giang gia chỉ vì sự cố năm đó mà khiến cho chuyện chọn người thừa kế rất khó khăn, nổi lên một trận phong ba.
Vốn các nhánh luôn muốn giử con mình lên nhánh chính để lỡ đâu con họ làm vừa lòng Giang lão gia thì sẽ được chọn làm người thừa kế, lúc ấy hủ tục thừa kế luôn nhấn định là con trai, nhưng ông nội vẫn chọn cô.
Vậy nên biến động không nhỏ.
Cũng đồng thời cô chính là nữ gia chủ duy nhất được quyền thừa kế, tứ đại gia tộc toàn bộ đều là nam chủ thừa kế, có mỗi cô là nữ, đương nhiên biến động rồi.
Đình Tuyết Kiều mấp máy môi muốn nói, nhưng không nói được gì.
Cô không ngu, thấy Lục Minh Ngọc không lên tiếng là đã đủ hiểu đó là sự thật rồi.
“ Còn gì muốn nói, đừng tưởng Đình gia muốn làm gì thì làm, đến người của Giang gia bọn ta mà cũng dám động.”
“ Cô.....” – Đình Tuyết Kiều không biết nên nói gì, nếu là Mạc Tử cô còn dám lớn mặt vì đây không phải Mạc gia, con bé Lục Minh Ngọc vốn chỉ ăn nhờ ở đậu, cô việc gì phải sợ.
Nhưng đây là tiểu thư của Giang gia, là người thừa kế, tính ra cô còn không có quyền nói chuyện không biết tôn ti trước mặt người này, tính về vai vế đã ngang hàng với anh trai cô rồi.
“Đình tiểu thư, chuyện này chúng tôi sẽ dần dần tính với cô sau.” – Giang Y Linh nhẹ nhàng cười
Định kéo Minh Ngọc đi, chợt cô nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn