Mẹ kiếp, điên hả.
Mở to đôi mắt nhìn người trước mặt như quái vật vậy.
Có nhầm không vậy, bất giác cô nhíu mày lại gần nhìn hắn, tên này bị điên hả.
Hỏi cái loại câu hỏi không hợp với tí khí chất nào mà hắn toát ra.
Chắc nhầm rồi, chắc nhầm rồi....hahah.
Lần này cô không cười được nỗi, nhìn người trước mặt như đứa thần kinh mới trốn trại.
Thấy cô bé nhìn mình với ánh mắt là lạ, hắn lại hỏi thêm lần nữa, với ngữ khí rất rất nhẫn nại
“ Tôi có đẹp trai không?”
“ Hờ hờ, đẹp đẹp đẹp lắm, anh đẹp...!trai nhất” – Sợ đến mức bản thân nói lắm là biết rồi đó.
Nghe câu trả lời xong, hắn hài lòng, nhưng chưa đi ngay, thấy túi đồ trên tay cô liền hỏi
“Về nhà sao??”
“ À ờ ờ, về nhà thăm người thân...ha”
“ Lúc nào quay về vậy??” – Lại tiếp tục hỏi
“ Cái này...!thì, chắc tầm tối, cũng có thể không về” – Trả lời cách mất tự nhiên nhất từ trước đến nay của cô.
“ Sao lại không về, nhà chúng tôi không thiếu cơm cho cô đâu” – Biểu cảm khuôn mặt tỏ rất rõ là mình không bạc đãi cô mà...!
“ Tôi ở lại với người thân đó chứ, với lại đó là nhà tôi” – Tên này điên hả, con người vô cảm đâuuuu
“ Ồ, biết rồi, cô đi đi” – Hơi ảo não trả lời
Cô sợ đến mềm nhũn chân rồi, sao hắn cứ như bị ai nhập vào vậy, tên điên này
Hắn nói xong chỉ lạnh lùng đi lên tầng, chẳng ai biết hắn nghĩ gì.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy.
Cô ngó ra nhìn trời, không lẽ mai có bão sao???
.............!
Mạc Tử hôm nay vốn định đi cùng cô nhưng