Đi qua đường lớn, rẽ vào con đường nhỏ, một người đàn ông cao lớn, trên người toát ra khí thế bực người, lạnh lùng cũng có, vô cảm cũng có và có chút..
bất cần.
Một người có khuôn mặt chính là bằng chứng cho sự bất công của ông trời, lại mang trên người khí khí chất như vậy khiến cho mấy cô gái quanh đây vừa muốn lại gần mà vừa sợ.
Hắn ta đứng trước một ngôi nhà gác mái.
Có khoảng sân thượng nhỏ ở trên trồng những chậu lan rất đẹp.
Nhưng hắn chỉ dừng lại ở trước cửa nhà mà không làm gì cả.
Chưa đến 5p sau, có một cô gái chạy hồng hộc qua vào ngõ.
Là Mạc Tử, nàng ta đang tính về sớm hơn để gặp cô bạn nhỏ yêu quý của mình.
Mạc Tử đã chuẩn bị rất nhiều đối sách trong đầu rồi, cô không khiến Giang Y Linh đi làm thay mình được, cô sẽ sử dụng triệt để phương pháp của các cụ ngày xưa là “một là khóc, hai là nháo, ba là thắt cổ tự tử” để ép cô ấy đi làm thay mình.
Thấy phương pháp này rất hay, Mạc Tử phải thốt lên rằng: "Mạc Tử mày đúng là không phụ công cha mẹ và thầy cô dạy dỗ, thông minh quá.
Mày..."
Chưa kịp thốt ra nửa câu cuối Mạc Tử đã thấy người đàn ông trước mặt, Mạc Tử đã xoay người lại để chạy.
Phản ứng hôm nay của nàng ta vô cùng nhanh nhạy nhưng vẫn không thể thắng được người đàn ông đang đứng trước mặt.
- "Còn chạy" _ giọng nói mang sự quyền lực tối cao mà không ai có thể kháng cự được.
Mạc Tử dừng bước rồi từ từ quay lưng lại vì biết có chạy thì cũng không chạy được nữa rồi.
Mạc Tử nở một nụ cười hết sức giả tạo, méo mó hơn cả khóc.
Cô không thể ngờ mình trốn ra khỏi nhà đến nơi xa xôi như nước A vậy mà vẫn bị tóm.
Thế mới thấy người đàn ông trước mặt tài giỏi và quyền lực như thế nào.
Cô khẽ chào: "Anh"
Nhớ đến lúc bỏ nhà ra đi vì không muốn bị tóm