Cô ấy tên Âu Dương Hinh Vân.
Âu Dương Hinh Vân: “ Bé yêu à, sao cậu đứng ở đây chờ mình à” – cô vừa cười vừa chạy về chỗ Giang Y Linh.
Một cô gái mặc chiếc váy bằng vải lụa hai lớp màu xanh dương nhạt, dài đến mắt cá chân, kết hợp với chiếc áo chễ vai để lộ ra bộ xương quai xanh đẹp mắt.
Đôi mắt hai mí sâu, rất to và lanh lợi, cô nàng có khuôn mặt tròn, đôi môi mỏng, cười lên đẹp đến mức ánh trăng trên cao cũng chỉ làm nền cho cô.
Giang Y Linh: “ Không đợi” – Bổn cô nương rảnh quá đi đợi cậu làm gì.
Hừ
“ Hè hè, mình biết cậu luôn mong ngóng đến mình mà” – mặc kệ thái độ của cô, Âu Dương Hinh Vân kéo chiếc va li đến cạnh cô.
Đứng bên cạnh cô, Âu Dương Hinh Vân mới để ý đến người đàn ông đang đứng ở phía bên phải Giang Y Linh, hắn ta cúi đầu xuống.
Liếc hắn, xong lại nhìn Giang Y Linh hỏi: “Ai vậy, bé yêu?”
Giang Y Linh nhìn Mạc Quân Ngôn rồi rối rắm không biết nên trả lời như thế nào, đành phải gượng gạo trả lời: “Người quen”