Cầm súng lên, mọi người cứ nghĩ cô định giết Ngao Toản liền sợ hãi, nhưng cô quay phắt một cái.
Nhắm họng súng về phía Từ Thiên Hạo.
Vì Từ Thiên Hạo đứng gần Hoàng đế nên mọi người lại nghĩ cô định mưu sát Hoàng đế, liền hét lên.
“Cô ta điên rồi! Đó là Hoàng thượng đó, nếu cô ta mà bắn thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
“ Cô ta định giết Hoàng đế sao?”
“Vậy là cô ta hạ Ngao Toản để thuận tiện cho việc giết Hoàng thượng dễ hơn ư?”
“Cô ta rốt cuộc là ai, có thù hận gì với Hoàng gia, lại dám một mình đến đây giết Hoàng đế”
“Các người thử nói xem, tối hôm nay, Hoàng đế thông báo về việc bảo vật và Họa quốc.
Không phải Hoàng gia xác nhận hai thứ đó đều có thật sao.
Tôi nghĩ chỉ có hai trường hợp, một là cướp bảo vật, hai là cô gái đó là người Họa quốc thôi”
“ Đúng, đúng, đúng, tôi thấy chỉ có như vậy thôi”
“ Nếu là người đến cướp bảo vật còn đỡ, nhưng nếu thực sự là người Họa quốc thì xong rồi.
Phải làm sao đây.”
“ Mấy người quên Thiên Sát của Hoàng gia rồi sao.
Dù là người Họa quốc cũng không thể lấy một chọi mười được chứ.”
“ Nhưng từ lúc tới giờ sao không thấy Thiên Sát đâu”
“ Cái đó nên hỏi Trưởng Công chúa chứ”
Nhắc đến Trưởng Công chúa, mọi người đều hướng mắt về phía Âu Dương Hinh Vân, nhưng cô lại lườm bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn, muốn gì”
Thấy thái độ của Trưởng Công chúa như kiểu ăn phải thuốc nổ.
Mọi người biết đường tránh đi.
Đứa con gái điên này ít giao du thì hơn.
Âu Dương Hinh Vân không