Mới sáng sớm, Giang Y Linh bị tiếng hét của Mạc Tử đánh thức.
Chạy ra cửa thì thấy Mạc Tử đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt vậy đó, nhìn ra cửa thấy một người đàn ông nhìn có chút quen mặt và bên cạnh đó là vị ôn thần mới đuổi hôm qua.
Bầu không khí bị người đàn ông điển trai phá vỡ :” Có thể vào trong không?”
Cô mơ hồ, còn Mạc Tử thì như vớ được vàng vậy đó, mời người ta vào trong, cô nhăn mày hỏi nhỏ Mạc Tử: “Cậu điên hả” một một chút biểu tình đặc sắc, Mạc Tử chẳng thèm quan tâm, chỉ phun một câu :”Đó là Win đó”
Cô nhìn người đàn ông đó thảo nào thấy quen quen, nhưng sao lại đi chung với anh của Mạc Tử.
Vào trong thấy Mạc Tử đã rót nước cam cho người ta uống rồi, còn cô chỉ biết đứng chầu trời ở đó, nghi hoặc nhìn tất cả.
Ông anh này dùng mỹ nam kế, sao thông minh vậy chứ?.
Mạc Tử chưa thèm nghe người ta nói hết là đã nhào nhào xin chữ ký, chụp ảnh rồi, còn hứa hẹn sẽ về cùng với mọi người.
Cô lại muốn chửi thề rồi, con bé này, sao mà dễ bị lừa vậy, chính vì hứa hẹn như vậy nên cô với Tiểu bé con đã trao đổi số điện thoại.
Một đàn quạ bay qua đầu cô, cái loại dại trai đầu thai cũng không hết mà.
Xong rồi Mạc Tử còn châm thêm một câu mà khiến cho cô muốn nhào vô đánh chết nó.
“ Anh à, có thể cho Tiểu Linh Linh về cùng được không?” hỏi một cách dè dặt, và thăm dò.
Cô trợn mắt nhìn Mạc Tử, còn người đàn ông im lặng nhìn hoa lan của cô ngước đầu lên, nhìn rồi chỉ :”Ừ” nhẹ một tiếng.
Còn Tiểu bé con của Mạc Tử chỉ cười thôi mà khiến nó điên dại luôn, đồ thiểu năng.
Lôi kéo Mạc Tử một cách mạnh bạo vào phòng, cô nhìn Mạc Tử rồi oán giận hỏi:” Sao cậu lại nói với anh cậu như vậy, mình không