Đến trưa có người nhấn chuông cửa, cô đoán chắc là người đưa cơm.
Nhưng ra đến cửa thì là Mạc Tử.
“???”
Giang Y Linh vừa mở cửa vừa nhìn Mạc Tử mà hỏi: “Sao cậu lại quay lại”
Trên tay Mạc Tử còn cầm theo một hộp thức ăn.
Lúc nãy cô về nhà, thấy đầu bếp vội vàng đi đưa cơm, cô liền hỏi thì biết là do anh cả bảo người đem cơm cho Tiểu Linh Linh, nên lanh chanh nhận lấy công việc ship hàng.
Mạc Tử đi vào nhà đặt cặp lồng xuống, ngả lưng xuống sofa nhắm mắt trả lời: “Đưa cơm”
Giang Y Linh dọn dẹp ít giấy tờ trên bàn, vào bếp đem theo hai cái bái với đũa ra.
“Này” – cô đưa bát đũa về phía Mạc Tử.
Mạc Tử mở mắt thấy vậy, liền nhìn Giang Y Linh với ánh mắt thâm túy: xem như cậu có lòng.
Mạc Tử với Y Linh sống với nhau cũng được một thời gian rồi, nên mấy thói quen ăn uống của đối phương, mỗi người đều ngầm nhớ rõ.
Cả hai bình thường không muốn nói chuyện lúc ăn cơm nên khi ngồi ăn cơm với nhau cả hai đều không nói gì.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, Mạc Tử chán nản ngồi trên sofa mở máy tính ra, phần tài liệu về Lục Minh Ngọc từ lúc nãy Giang Y Linh còn chưa tắt đi.
Mạc Tử ngồi im lặng đọc hết tất cả.
Khuôn mặt Mạc Tử trên nên khó coi.
Mày cô nhăn lại, sao lại có thứ độc ác như vậy.
Lúc Giang Y Linh đi ra từ phòng bếp, Mạc Tử chẳng kiêng nể gì nhìn cô, cô nhìn thấy máy tính liền hiểu ra chuyện gì.
“Mình cũng mới biết chuyện này, đang tính đến trường xem sao.”
Mạc Tử thấy đống tài liệu đó tâm trạng đã bốc hỏa, trái tim dâng lên cảm giác của một thánh mẫu.
“Còn phải xem tình hình cụ thể gì sao hả.
Cậu đọc hết rồi mà còn bình chân như vại vậy chứ.
Cậu phải xông ngay đến trường nói chuyện cho ra lẽ, nếu không nói chuyện được thì bảo mình, mình xử cái đám đó cho.
Một đám mất học.”
“Cậu đừng có gào lên.
Chuyện đâu còn có đó.
Mình không để bọn chúng sống vui vẻ đâu.”
Giang Y Linh ăn nói nhỏ nhẹ triết lý