Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Trời cao và em


trước sau

“Tô Tại Tại muốn kết hôn với Trương Lục Nhượng.”

Tôi cũng vậy.

—— Trương Lục Nhượng

Tô Tại Tại sững sờ, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.

Cuối cùng vẫn không kìm được mà đổi khách thành chủ, níu lấy đầu lưỡi của anh mà mút.

Hai mảnh ghép liên tục quấn lấy nhau, hút lấy hơi thở của nhau.

Một lúc lâu sau, lực tay của Trương Lục Nhượng từ từ thả lỏng.

Anh giống như là nhớ nhung mà liếm môi dưới của cô, áp trán mình vào trán cô, nhìn cô chằm chằm.

Sự mập mờ trong căn phòng lan ra xung quanh.

Bởi vì nụ hôn dài, nên đôi môi của Tô Tại Tại trở nên ửng đỏ, bóng lên.

Cô vô thức liếm môi, như thể đang hồi tưởng lại.

Ngay sau đó, Tô Tại Tại nhướng mày, tay chống lên cơ thể của anh, ôm cổ của anh.

Ánh mắt của Trương Lục Nhượng thâm thúy sâu thẳm, đáy mắt dường như còn có ngọn lửa bị dập tắt.

Anh không cử động, giống như đang để mặc động tác của cô.

Một giây tiếp theo, Tô Tại Tại lại nghiêng người về phía trước, cắn môi anh.

Đáy mắt của Trương Lục Nhượng thoáng qua một vài tia đấu tranh, rất nhanh sau đó đã bị xé đi.

Tô Tại Tại chớp mắt, vô tội nói: “Anh làm gì.”

Anh lập tức quay đầu qua chỗ khác, vẻ mặt như muốn chạy trốn.

“Muộn lắm rồi, anh đưa em về.”

Tô Tại Tại sửng sốt, lẩm bẩm nói: “… Ngay cả thịt cũng không ăn sao?”

Trương Lục Nhượng giả vờ như không nghe thấy, lặp lại: “Về nhà.”

“Làm sao có thể như vậy!” Tô Tại Tại trợn to hai mắt, lập tức mất hứng, “Em đã nói em sẽ nhịn, với điều kiện là anh đừng tới trêu em! Sau khi trêu em xong sao anh có thể…”

“…”

“Em thật sự không biết phải diễn tả cảm giác bây giờ của mình như thế nào.”

Trương Lục Nhượng cũng không biết nên nói gì, giọng nói của anh mang theo chút lấy lòng.

“…Về nhà đi, đã gần mười một giờ rồi.”

“Cứ luôn như vậy, em sợ sau này em sẽ trở nên nhạt nhẽo mất.” Tô Tại Tại hừ một tiếng, nói lẩm bẩm, “Đến lúc đó người thua thiệt sẽ là anh, chính anh suy nghĩ rõ ràng đi.”

“…”

Sau khi đe dọa xong, Tô Tại Tại chăm chú nhìn anh.

“Cho nên, anh muốn cho em ở lâu hơn một chút, hay là anh thua thiệt.”

Yết hầu của Trương Lục Nhượng lăn lên lăn xuống, cơn đau giữa chân của anh càng mãnh liệt hơn.

Sau đó, anh rủ mắt xuống, nghiến răng nói: “Cậu anh sắp trở lại.”

Tô Tại Tại lập tức kinh sợ: “Vậy em sẽ về.”

Cô đứng lên, suy nghĩ một chút, nói: “Anh đừng đi ra ngoài, vừa mới tắm xong đừng ra hóng gió.”

Trương Lục Nhượng giống như là không nghe thấy, cũng đứng lên, đi tới tủ quần áo phía kia.

Anh mở cửa tủ ra, không có động tĩnh gì. Vẻ mặt có chút uể oải, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Tại Tại có chút nghi ngờ nói: “Anh sao vậy?”

Trương Lục Nhượng phản ứng lại, hơi thở nặng nề dần dần bình tĩnh lại.

Sau đó, anh lấy một cái áo khoác dài màu xanh quân đội từ trong tủ ra mặc vào, rồi lại lấy một cái khăn choàng màu đen tuyền từ trong đó ra.

Trương Lục Nhượng đi tới trước mặt Tô Tại Tại, từ từ quấn khăn choàng quanh cổ cô.

Tô Tại Tại ngoan ngoãn đứng đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bởi vì hơi khom người mà xích lại gần.

Ướt ướt, giống như mới vừa bị ai đó giày xéo, ánh lên những tia nước sáng.

Trương Lục Nhượng im lặng chỉnh lại khăn choàng, động tác nhẹ nhàng, sợ siết cổ cô.

Biểu cảm tập trung dịu dàng, bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên vừa ấm áp vừa yên tĩnh.

Rất nhanh sau đó, Trương Lục Nhượng vuốt tóc cô, dẫn cô ra ngoài.

Vừa mới mở cửa, Tô Tô đang nằm ở ngoài cửa lập tức bật dậy, vẫy đuôi làm nũng.

Trương Lục Nhượng nhìn nó, nói nhỏ: “Ngủ đi.”

Sau khi đi ra khỏi nhà.

Một cơn gió lạnh thổi tới, làm lạnh cơ thể nóng bỏng của Trương Lục Nhượng.

Anh chợt nhớ tới chuyện vừa nãy, quay đầu nhìn Tô Tại Tại.

“Sau này trước khi muốn tới tìm anh phải nói một tiếng với anh.”

Đừng ở bên ngoài hóng gió.

“Vậy sau này anh cũng phải sấy tóc rồi mới đi ra.”

Không được bị bệnh.

Tiễn cô đến dưới lầu, Trương Lục Nhượng đang muốn đi về.

Tô Tại Tại lập tức nắm lấy cổ tay anh, xúc cảm vừa ấm áp vừa mềm mại.

“Nhượng Nhượng, em còn chưa nói nguyện vọng năm mới của em với anh.”

Trương Lục Nhượng nhếch mép, nhìn cô, dáng vẻ chờ đợi.

“Trước khi nhận được giấy chứng nhận với anh.”

“Nguyện vọng năm mới mỗi năm của em đều là.”

“Tô Tại Tại muốn kết hôn với Trương Lục Nhượng.”

Cả ngày lẫn đêm cô đều mong chờ như vậy.

Hy vọng, trời cao và anh sẽ giúp cô.

******

Mấy ngày sau.

Lúc Trương Lục Nhượng vừa định ra ngoài xem phim với Tô Tại Tại, thì nhận được một cuộc gọi từ Trương Lục Lễ.

Anh vừa bước ra cửa, vừa nghe điện thoại.

Giọng của Trương Lục Lễ truyền từ điện thoại, mang theo chút mệt mỏi, khàn khàn nặng nề: “Anh.” 

Nghe giọng điệu của cậu ấy như vậy, Trương Lục Nhượng dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy.”

“Em không thi nữa.”

“Ừ.”

“Trong khoa có một suất đi du học, bố mẹ bảo em phải đấu tranh cái đó.”

Trương Lục Nhượng im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Em không nên cái gì cũng nghe ý kiến ​​của bọn họ.”

“Thật ra thì cũng không phải.” Trương Lục Lễ chậm rãi nói, “Em cũng không có ý kiến ​​gì cả, bọn họ vẫn luôn giúp em ra quyết định, em cũng lười tự mình
suy nghĩ.”

“…”

“Em biết em như vậy không tốt, nhưng em cũng đã quen rồi.”

Trương Lục Nhượng thở dài một tiếng, “A Lễ.”

“Ra nước ngoài cũng tốt, ít nhất,” Trương Lục Lễ dừng một chút, “Không cần trải qua như vậy.”

Hai người đột nhiên đều yên lặng.

Một lúc lâu sau, Trương Lục Lễ mở miệng, giọng nói run run: “Anh, em cũng không phải rất vui vẻ…”

“…”

“Bọn họ cái gì cũng quản em, vừa thấy người ngoài thì lôi em ra khoe khoang. Em làm sai một chuyện nhỏ, thì ở trong mắt bọn họ sẽ phóng đại lên vô số lần.”

Yết hầu của Trương Lục Nhượng trượt xuống, chịu đựng nỗi chua xót trong lòng.

Tình cảm giữa ruột thịt, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cho trái tim của người ta hoàn toàn mất tuyến phòng thủ, quân lính tan rã.

“Em không dám làm sai cái gì, em cũng không dám than phiền với anh.”

“Em sợ anh cảm thấy em đang khoe khoang…”

“Em đã cãi nhau với bọn họ, bọn họ nói em không thể học theo anh, chuyện gì cũng làm trái lời của cha mẹ.”

Giọng của của Trương Lục Lễ có hơi nghẹn ngào.

“Nhưng mà em còn muốn, đi xa hơn nữa.”

Dựa theo suy nghĩ của riêng mình, trốn chạy xa một chút.

Vẫn luôn rất muốn.

******

Rất nhanh sau đó, cảm xúc của Trương Lục Lễ đã được điều chỉnh lại.

Giọng nói của cậu ấy cao trở lại, vừa trong trẻo vừa có sức cảm hóa.

“Ha ha ha, anh, anh đừng sợ mẹ tới tìm anh, mẹ đã nói với em rồi, anh không trở về thì cũng đừng nghĩ mẹ sẽ đi tìm anh.”

Trương Lục Nhượng không do dự trước những gì cậu ấy mới vừa nói, trầm giọng đáp lại.

“Em cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng đoán chừng cũng không muốn làm hại anh, chỉ là phương thức không đúng.” Trương Lục Lễ nói một cách mơ hồ, sau đó chuyển chủ đề, “Em đoán khi nào nhận được thư giới thiệu của giáo viên hướng dẫn của em thì em sẽ chuẩn bị ra nước ngoài.”

“Đã biết.”

Chỉ một câu, không biết đang trả lời câu nào.

Sau một lúc im lặng.

Trương Lục Lễ đột nhiên nói: “Lúc đó em không phải cố ý, thật xin lỗi.”

Lời xin lỗi sau nhiều năm.

Nghe vậy, Trương Lục Nhượng rủ mắt xuống, khóe miệng cong lên, làm bộ như nghe không hiểu.

“Lúc nào.”

Trương Lục Lễ ở đầu bên kia cười nhẹ nhõm: “Không có gì.”

Mấy năm trước kia, ai trong bọn họ cũng có cuộc sống tồi tệ.

Cho nên, ai cũng không có tư cách trách ai.

******

Sau khi cúp điện thoại, Trương Lục Nhượng mới bình tĩnh lại, nhấc chân lên, đi xuống dưới nhà Tô Tại Tại.

Từ xa đã nhìn thấy cô chạy từ đầu bên kia tới, mang theo nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tô Tại Tại nhào vào lòng anh, miệng cười kéo đến đuôi mắt.

Tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, còn gọi lại biệt danh mà trước đây cô gọi anh.

“Đại mỹ nhân, đến rạp chiếu phim sờ tay trong bóng tối nha!” 

Trương Lục Nhượng cong môi, nói được.

Trong trí nhớ của chàng trai ấy.

Một Trương Lục Nhượng sau khi nhận được điện thoại của cha mẹ, nghe được cái tên A Lễ liền bắt đầu tự ti, dường như đã bất giác biến mất không dấu vết.

Ở nơi u tối, trời cao luôn có ý định.

Vận mệnh đối với những thứ kia của anh không tốt, tất cả đều là làm nền cho tương lai.

Bởi vì để cho anh gặp một người.

Bởi vì điều này, Trương Lục Nhượng đã bắt đầu tin tưởng.

Mỗi người đều nhất định sẽ có một sự tồn tại tốt đẹp trong cuộc đời mình.

Của anh đơn giản hơn, chỉ có ba chữ.

Lưu luyến trong miệng bao lâu, cũng không nỡ nói ra ba chữ.

“Tô Tại Tại”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện