Rất nhanh sau đó, cô liếm khóe miệng, được voi đòi tiên nói: “Nếu như anh muốn đi với em, thì anh phải ở cùng khách sạn với em.”Cô ấy nói tôi trước đây đối xử không tốt với cô ấy.Vậy sau này tôi sẽ tốt hơn một chút.—— Trương Lục Nhượng
Mặt anh vẫn còn vùi ở cổ Tô Tại Tại, hơi thở nóng rực không đều.
Gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, trái ngược hẳn hơi nóng quanh cổ cô.
Sự ớn lạnh này khiến cho Tô Tại Tại tỉnh táo mấy phần.
Cô đột nhiên có chút không thể giải thích được, nghiêng đầu, môi áp vào tai của anh nói: “Anh đang nói ai vậy? Em không chơi với ai cả.”
Không đợi Trương Lục Nhượng trả lời, Tô Tại Tại lập tức nghĩ ra đáp án: “Trưởng ban?”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Môi của anh mím lại, lông mày nhíu lại, cảm xúc không vui lộ ra một cách rõ ràng.
“Anh ghen với anh ta?” Tô Tại Tại liếm khóe miệng, khẽ lẩm bẩm nói: “Còn chưa chắc là anh ghen đâu.”
Trương Lục Nhượng không nghe rõ, giọng nói hơi trầm thấp: “Cái gì.”
Tô Tại Tại không nói chuyện này nữa, đột nhiên đề cập đến một chuyện khác.
“Bạn cùng phòng của em nói với em, lúc trước cậu ấy đến thư viện nhìn thấy có một cô gái xin phương thức liên lạc với anh.”
Trương Lục Nhượng gật đầu, suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói: “Mỗi ngày đều có.”
“…”
Tô Tại Tại im lặng một lúc, không chớp mắt nhìn anh.
Rất nhanh sau đó, cô mở miệng, giọng nói yếu ớt.
“Tại sao anh phải nhấn mạnh mỗi ngày với em?”
Trương Lục Nhượng sửng sốt một chút, nghiêm túc nói: “Anh không cho.”
Cảm giác nguy hiểm lập tức lấp đầy Tô Tại Tại giống như là người phụ nữ bị sự ghen tuông làm mù mắt vậy.
“Vậy anh đáp lại như thế nào?”
“Không thể.”
“Chỉ nói câu không thể?”
“Ừ.”
Tô Tại Tại không nói thêm gì nữa, cúi đầu, suy nghĩ.
Một lúc sau, cô có chút tò mò hỏi: “Anh có nhớ trước đây anh đã từ chối em như thế nào không?”
Nghe nói như vậy, vẻ mặt của Trương Lục Nhượng cứng lại, không trả lời.
“Lúc ấy anh đã nói dối mình không có WeChat.”
“…”
Nhớ đến việc này, Tô Tại Tại hoàn toàn quên đi chuyện có người xin WeChat của anh: “Khi đó cả ngày anh đều từ chối em, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ cách từ chối em như thế nào.”
Môi của Trương Lục Nhượng mấp máy, nhưng vẫn không nói gì.
“Ôi, bởi vì anh mà em đã thầm khóc hàng trăm ngàn lần đấy.”
Lần này Trương Lục Nhượng cũng không nhịn được nữa, nghi ngờ nói: “Trước kia anh đối xử không tốt với em như vậy sao?”
Lúc nghe thấy câu hỏi này, Tô Tại Tại không có chút chột dạ nào, mặt dày thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của cô trông giống như anh đã làm điều gì đó khủng khiếp lắm, dừng một chút, rồi bổ sung một câu: “Anh về tự kiểm điểm đi.”
Trương Lục Nhượng: “…”
******
Sau khi trở về ký túc xá, Tô Tại Tại treo khăn quàng mà cả một đường về nhà đều cầm trong tay lên móc tủ quần áo.
Cô không nhịn được mà sờ cổ mình, nhiệt độ còn sót lại trên đó dường như vẫn chưa tản đi, còn nóng rực.
Xúc cảm anh để lại vừa nãy dường như vẫn còn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cũng may là sau khi ra khỏi tiệm cá nướng cô đều không quàng khăn. Tô Tại Tại cong môi nghĩ.
Tô Tại Tại đi tắm, mở vali ra, sắp xếp đồ đạc.
Thôi Vũ Tuyền ngồi trên ghế, nhìn Tô Tại Tại thu dọn đồ đạc.
Một lúc sau, cô ấy nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Tại Tại, báo cáo thực tiễn xã hội cậu viết chưa?”
“À, viết rồi.”
Tô Tại Tại mở vali lấy laptop ra để lên bàn, nhấn nút nguồn, thì hiện lên biểu tượng pin yếu. Cô đang định cắm điện, thì ký túc xá vốn đang sáng sủa bỗng tối sầm lại.
Mấy bạn nữ vô thức hét lên.
Sau đó, Tô Tại Tại bật đèn pin điện thoại lên, hỏi: “Mất điện à?”
“Tớ xem một chút.” Lâm Khả mở cửa ký túc xá, thò đầu nhìn những ký túc xá khác, “Có vẻ như chỉ có ký túc xá của chúng ta…”
Thôi Vũ Tuyền “A” một tiếng, nghĩ ra: “Có phải chưa thanh toán tiền điện không?”
Tô Tại Tại buồn rầu nhìn màn hình laptop chìm vào bóng tối, cô vừa mở điện thoại vừa hỏi: “Thời hạn nộp báo cáo thực tiễn xã hội là khi nào vậy?”
“Hình như là trước mười hai giờ tối nay.”
Tô Tại Tại gật đầu, gửi tin nhắn WeChat cho Trương Lục Nhượng.
—— Nhượng Nhượng, em dùng laptop của anh một chút, nhân tiện nộp báo cáo thực tiễn xã hội giúp anh.
Trương Lục Nhượng nhanh chóng trả lời: Ừ, anh để trong thư mục trên desktop.
Tô Tại Tại để laptop của mình sang một bên, đặt laptop của Trương Lục Nhượng lên bàn.
Cô cắm cổng USB của đèn bàn vào ổ cắm của laptop, bật đèn lên. Ký túc xá bỗng trở nên sáng sủa hơn.
Tô Tại Tại lấy thẻ USB của mình từ trong balo ra, cắm vào laptop.
Trong thời gian chờ đọc thẻ, cô nhìn vào desktop, nhấp vào thư mục duy nhất trên đó.
Bên trong có mấy chục văn bản Word và bảng biểu Excel, Tô Tại Tại nhìn lướt qua mấy cái, thấy được file báo cáo thực tiễn xã hội của Trương Lục Nhượng ở hàng áp chót.
Cô đang định mở ra để xác nhận một chút, thì thấy một văn bản khác ở bên dưới.
Tên của văn bản là: Đơn xin Đại học UCL
Tô Tại Tại sững sờ một lúc, cô liếm môi, vô thức nhấn thẳng vào.
Sau khi bấm vào, cô đột nhiên cảm thấy việc này có chút không tốt, vừa
định tắt đi hỏi thẳng Trương Lục Nhượng, thì nhìn thấy tên của người nộp đơn.
“Trương Lục Lễ”
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia hai ba lần, sau khi xác nhận nhiều lần không phải là Trương Lục Nhượng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tại Tại nhìn lướt qua, di chuyển chuột đến góc trên bên phải, mắt đột nhiên dừng lại ở đầu đơn xin cấp bằng nghiên cứu sinh.
Tầm mắt của cô từ từ di chuyển xuống phía dưới.
Ngày sinh: Tháng 9 năm 1997.
Đồng tử cô chấn động.
Em trai, 19 tuổi, nghiên cứu sinh.
——Bố mẹ anh không thích anh.
Tô Tại Tại cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, cô lại ngẩng đầu lên, lặng lẽ đóng văn bản.
Mấy giây sau, cô do dự một chút, mở ra một lần nữa.
Bấm vào tài liệu, mở văn bản sử dụng gần đây ra, xóa bản ghi.
******
Cuối tháng tư, nhiệt độ tăng dần.
Thời tiết u ám, thường xuyên xuất hiện những cơn mưa nhỏ đan xen.
Những cành cây khô héo được thay thế bằng những chiếc lá xanh mướt, trông tràn đầy sức sống.
Học kỳ đã trôi qua một nửa, cũng đã đến lúc từng hiệp hội lần lượt bắt đầu chuẩn bị cho đại hội.
Trong cuộc họp ban đầu năm học, Tạ Lâm Nam cũng đã đề xuất chuyện chọn ra một người đảm nhiệm chức trưởng ban mới.
Tô Tại Tại không có hứng thú với việc tranh cử trưởng ban hay tiếp tục giữ chức.
Sự chú ý của cô hoàn toàn đặt vào chuyện đi du lịch với ban.
… Thì nên nói với Trương Lục Nhượng như thế nào.
Những hoạt động tập thể này, thật ra thì Tô Tại Tại cũng không muốn chối từ.
Nếu như tất cả mọi người đều muốn từ chối, thì ý nghĩa của hoạt động tập thể sẽ không còn tồn tại.
Tô Tại Tại đứng chờ anh ra ở lối đi bên ngoài thư viện, trong lòng suy nghĩ không biết nên nói gì.
Cô phiền não dùng mũi giày đá vào hòn đá nhỏ trước mặt.
Viên đá đang chầm chậm lăn về phía trước, thì tình cờ đụng phải giày của một người.
Tô Tại Tại vô thức nhìn về phía trước, đang định nói xin lỗi, thì nhìn thấy khuôn mặt của Trương Lục Nhượng.
Tiếng “xin lỗi” trong miệng lập tức nuốt vào.
Bước chân của anh không hề dừng lại, anh đi tới nắm lấy tay cô đi về phía căng tin.
Đi được mấy bước, thì Tô Tại Tại đột nhiên mở miệng gọi anh: “Nhượng Nhượng.”
“Ừ.”
“Hôm nay anh trông rất đẹp!”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng liền quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt có hơi nghi ngờ.
“… Được rồi, ngày nào anh cũng trông rất đẹp.” Cô nói một cách yếu ớt.
Trương Lục Nhượng nhận thấy vẻ mặt xoắn xuýt của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn nói gì.”
Tô Tại Tại gãi đầu, dứt khoát đập vỡ lọ, nói thẳng: “Không phải sắp đến ngày một tháng năm sao? Ban nói ngày nghỉ một tháng năm sẽ đến thành phố W chơi, đi hai ngày một đêm rồi về.”
Yên lặng trong một lúc.
Tô Tại Tại bị sự yên tĩnh này làm cho ngứa ngáy.
Rất nhanh sau đó, Trương Lục Nhượng gật đầu một cái, vẻ mặt không thay đổi gì: “Vậy đi đi.”
Không nhận được sự phản đối mãnh liệt của anh, trái tim của Tô Tại Tại lại có chút mất cân bằng.
“Anh sao vậy…” Cô còn chưa nói hết lời.
Một giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng nói: “Anh cũng có chuyện phải đi thành phố W.”
Sau khi nói xong, Trương Lục Nhượng mặt không đổi sắc, thản nhiên sờ cổ như thường.
Lần này Tô Tại Tại cũng im lặng.
Rất nhanh sau đó, cô liếm khóe miệng, được voi đòi tiên nói: “Nếu như anh muốn đi với em, thì anh phải ở cùng khách sạn với em.”
Vẻ mặt của Trương Lục Nhượng cứng lại, không thể tin mà nhìn cô.
Tô Tại Tại ngẩng đầu, uy hiếp nói: “Nếu không thì không bàn nữa.”