Tình địch sống lầu trên, đội trưởng Cận đột nhiên cảm thấy rất bất an trong lòng.
Ăn tối xong, Cận Hải Dương chạy ra ban công tìm Thẩm Lưu Bạch dò xét.
“Em và anh chàng lầu trên biết nhau khi nào…”
Anh giả vờ vừa tập thể dục, vừa vô tình hỏi.
Thẩm Lưu Bạch liếc anh một cái, không có ý che giấu.
“Tôi sống cạnh nhà anh ấy cho đến khi tôi 5 tuổi, anh ấy hơn tôi 7 tuổi, rất quan tâm đến tôi.”
“Sau này chúng tôi có cuộc sống riêng.
Thời gian học đại học anh ấy liên hệ lại với tôi, đúng lúc nơi tôi làm sinh viên trao đổi ở rất gần anh ấy.
Chúng tôi trở thành hàng xóm trong một năm nữa và vẫn giữ liên lạc cho đến bây giờ.”
Cận Hải Dương tính toán, không tính khoảng thời gian mất liên lạc của hai người, cả hai đã là bạn của nhau khoảng 7, 8 năm, đây đã là một con số khiến anh phải dè chừng.
“Anh ấy cũng đã đến tuổi kết hôn rồi đúng không? Có bạn gái chưa?”
Nói được nửa chừng, anh cảm thấy có gì đó sai sai.
Tính ra Vệ Nguyên cũng sinh cùng năm với mình, nói Vệ Nguyên già không khác nào mắng chính mình.
Vì vậy, anh bổ sung thêm một câu.
“Trong cục có vài cô gái chưa có đối tượng! Họ đều rất tốt, nếu như anh ấy thích, anh có thể giới thiệu cho anh ấy.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch cũng không nghĩ nhiều.
Cô đã gặp vài nữ cảnh sát ở phân cục Tân Hải, họ rất dễ mến, nhưng cô không biết Vệ Nguyên có thích không.
“Bữa khác anh có thể hỏi anh ấy, tôi không nói mấy chuyện tình cảm này với anh ấy.”
Cô ngập ngừng đáp.
Từ một góc độ mà cô không thể nhìn thấy, người đàn ông nhếch miệng cười.
Trong nháy mắt anh có thể nhìn ra được suy nghĩ của Vệ Nguyên, không ngờ anh ta lại uyển chuyển đến mức đến bây giờ vẫn chưa thổ lộ.
Anh đoán rằng, Vệ Nguyên đang muốn dùng cách mưa dầm thấm lâu, từng chút một xâm nhập cuộc sống của Thẩm Lưu Bạch.
Phương pháp này là đúng, nhưng tiền đề là phải giải thích cho cô ấy biết, nếu không cô ấy sẽ không nghĩ theo hướng đó và tất cả chỉ có vô ích!
Giống như anh, tuy rằng cùng đi con đường giống nhau, nhưng đã sớm nói rõ hôn nhân là tiền đề, tuy rằng cô không trực tiếp tiếp nhận, nhưng cũng không dứt khoát từ chối anh, đây được xem là có tiến triển rồi.
“Ngày mai cuối tuần em có kế hoạch gì không?”
Nghe câu hỏi của anh, Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó thành thật gật đầu.
“Vệ Nguyên nói không quen nơi này, muốn đi tham quan Hải Đô, nhờ tôi làm người dẫn đường cho anh ấy…”
Cô có vẻ hơi bối rối.
“Thành thật mà nói, tôi khá quen thuộc với nhà và khu vực xung quanh Trung Tâm Pháp Y, nhưng những nơi khác thì…”
“Ngày mai anh sẽ lái xe đưa anh ấy tới đó, anh biết tất cả địa điểm ở Hải Đô, em cứ đi theo là được.”
Đội trưởng Cận tình nguyện dẫn đường.
Anh không tin Vệ Nguyên lại đáng thương như vậy.
Không thể nào mà một đối tác cao cấp của phòng luật sư ngay khi vừa mới về nước, còn dọn đến ở ngay trên lầu trên, mà lại không biết chút gì về Hải Đô cả?
Căn nhà trên lầu vẫn luôn có người ở, sao đúng lúc Vệ Nguyên về nước lại dọn vào ở được liền, nói trùng hợp cũng không ai tin.
Trước khi đến đã chuẩn bị, muốn hai người ở cùng một chỗ…
Haha, coi anh chết rồi sao?
“A, đúng rồi.”
“Hôm nay anh nghe thấy anh ấy gọi cậu là Âm Âm, đó là biệt danh của em sao?”
Người đàn ông dựa vào ban công của mình, lười biếng hỏi.
Thẩm Lưu Bạch lộ ra vẻ do dự, một lúc lâu mới chậm rãi nói.
“Đó không phải là biệt danh.
Tôi từng tên là Thẩm Âm, nhưng tôi thấy không hay nên đã đổi.”
Thẩm Âm?
Tên “Thẩm Âm” không phải không hay, nhưng nó kém nghệ thuật hơn “Thẩm Lưu Bạch” một chút.
Lưu Bạch, sử dụng “Lưu Bạch” như làm cho mọi vật thấm nhuần tính nghệ thuật, cố ý để lại một khoảng trống để mọi người có thêm không gian tưởng tượng.
Thẩm Lưu Bạch chính là một người như vậy.
Một bức tranh thủy mặc tinh tế, bề ngoài tính cách đơn giản, thẳng thắng, bên trong có một quá khứ bí mật, làm cho trên người cô luôn mang theo một sắc thái thần bí.
Sự kết hợp mâu