Ý tưởng của Đội trưởng Cận rất hay, nhưng thật đáng tiếc là ông trời không muốn anh thực hiện.
Rạng sáng ngày hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động bất ngờ, đã xảy ra hổa hoạn ở tòa nhà văn phòng nhỏ trên đường Miếu Long Vương, Tân Giang, khiến một người thiệt mạng và không ai bị thương.
“Giáo sư Thẩm, pháp y Chung bị viêm ruột thừa.
Anh ấy đã được đưa đến bệnh viện để giải phẫu chiều hôm qua, thuốc mê vẫn chưa hết.”
“Những người còn lại của trung tâm đều nằm trong đội đặc nhiệm 215, cô có thể nhận ca thay anh ấy được không?”
Cuộc gọi được gọi bởi chủ nhiệm Trung Tâm Pháp Y, giọng nói của ông đầy áy náy.
Mặc dù Thẩm Lưu Bạch làm việc ở Trung Tâm Pháp Y, nhưng trước khi đến Học Viện Hình Cảnh cô đã thỏa thuận miệng với trung tâm, cô muốn chú trọng việc dạy học và nghiên cứu, không tham gia vào việc thay ca công việc.
Lần này thật sự không có cách nào, chủ nhiệm mới nhờ đến cô.
“Không sao đâu, chủ nhiệm, tôi sẽ nhanh chóng đến trung tâm để lấy dụng cụ.”
“Hôm nay ai là nhân viên pháp chứng? Ồ, Lý Thành sao…Tôi biết rồi, tôi sẽ đi cùng anh ấy.”
Đặt điện thoại xuống, cô chợt nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình.
Nhìn qua mắt mèo, cô thấy Cận Hải Dương mặc quần áo chỉnh tềđang đứng ở cửa, không thấy dáng vẻ buồn ngủ.
“Anh thấy đèn trong nhà em đang sáng, anh đoán hôm nay em sẽ thay ca, đúng lúc chúng ta có thể ở bên nhau.”
Anh đứng trước cửa nói, nhưng mắt anh dán vào cô, mỉm cười với ý đồ riêng.
Thẩm Lưu Bạch nhận ra anh vẫn đang mặc đồ ngủ, biết anh đang cười nhạo bộ quần áo xộc xệch của cô, cô không khỏi hơi đỏ mặt.
Hiếm khi cô có thể lỗ mãng như vậy, lần này cô mở cửa hoàn toàn là vì quen thuộc với anh mà không hề nghĩ ngợi, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khoảng cách nam nữ.
“Ngồi đi, tôi đi thay quần áo.”
Cận Hải Dương gật đầu, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Anh thích thú nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cảnh tượng vừa nhìn thấy bất giác hiện lên trong đầu anh.
Chắc là cô vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, khuôn mặt ngơ ngác, trông như một con thú nhỏ đang say ngủ.
Biểu hiện như vậy có thể khơi dậy ham muốn kiểm soát và chinh phục của đàn ông, dáng người cũng đẹp, mắt nhìn của anh quả nhiên không sai.
Suy nghĩ xong thì anh có chút phản ứng, người đàn ông đột nhiên lúng túng, vì vậy anh ta đứng dậy đi đến nhà bếp để tìm một cái gì đó giúp mình bình tĩnh lại.
Sau khi rót ly nước đá thứ ba, Thẩm Lưu Bạch đã sửa soạn xong, chuẩn bị xuất phát.
“Hả? Mới sáng sớm đã uống nước đá?”
Thẩm Lưu Bạch nhướng mày kinh ngạc nhìn người đàn ông kia đang vô cảm nhai viên nước đá.
“Ừm, có chút mệt, muốn thanh tỉnh một chút.”
Hai người lên xe, người đàn ông không biết từ đâu lấy một bình sữa đặt vào trong tay Thẩm Lưu Bạch.
“Ấm áp, nhân lúc còn ấm uống đi, hôm nay sẽ bận rộn đấy.”
Thẩm Lưu Bạch cầm lấy bình sữa, đúng là cùng một loại, cầm bình ấm trong tay, cảm thấy toàn thân nóng lên.
“Làm sao anh biết tôi uống nhãn hiệu này? Vệ Nguyên nói hả?”
Cô hỏi nhẹ nhàng.
Người đàn ông bật cười, vươn tay, nhấn nút khởi động.
Vệ Nguyên làm sao có thể bằng lòng nói cho anh biết? Không phải lần trước anh đã lén quan sát sau sao, loại sữa này là nhãn hiệu nước ngoài, không có bán trong các siêu thị tổng hợp, chỉ bán trong một số siêu thị bản xứ.
“Thật ra … Tôi không thích sữa này.”
Thẩm Lưu Bạch nhét ống hút vào trong bình, vừa uống vừa nói nhỏ.
Xe vừa đến ngã tư, tranh thủ đèn đỏ dừng lại, người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô ở ghế lái phụ bên cạnh, trông cô rất bình tĩnh, cúi đầu uống sữa.
Anh không ngắt lời cô, anh biết hôm nay cô muốn nói về quá khứ.
“Ba tôi và mẹ tôi là đồng nghiệp.
Họ rất bận rộn với công việc của mình.
Tôi đã được người trông trẻ nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.”
Vừa nói xong, Thẩm Lưu Bạch hơi dừng lại, liếc qua nhãn hiệu rất quen thuộc trên chai sữa, không buồn cũng không vui.
“Mỗi lần mẹ về, mẹ đều mang cho tôi một bình