“Tôi không đồng ý.”
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Chu Thái Thái nhướng mày vênh váo hung hăng.
“Cái gì? Không phải mấy người hỏi ý kiến của tôi sao? Tôi không đồng ý!”
Vệ Nguyên bất giác cau mày, nhức đầu xoa thái dương.
“Cũng trễ rồi, hôm nay thân chủ của tôi hơi mệt, để tôi đưa bà ấy về trước.”
“Chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác điều tra với cảnh sát.
Là gia đình nạn nhân, chúng tôi hy vọng sẽ được thông báo kịp thời khi vụ án có tiến triển.
Xin cảm ơn”.
Nóiĩong, anh gật đầu với bà Chu, đối phương cũng cho anh ta mặt mũi, ngoan ngoãn đi theo.
“Chậc chậc chậc, đúng là người đàn bà bá đạo!”
Lý Thành xúc động nói.
“Tôi chỉ tò mò xem người bạn mà bà ấy ăn tối cùng là ai? Có thể để bà ấy tháo nhẫn cưới và ăn diện như vậy…”
Cận Hải Dương liếc mắt nhìn bóng lưng xa xăm của hai người, sờ cằm nhìn Thẩm Lưu Bạch.
“Em nói, chẳng lẽ là Vệ Nguyên?”
Thẩm Lưu Bạch trừng mắt bất lịch sự nhìn anh, người đàn ông càng thêm phấn khởi.
“Lúc trước ở văn phòng luật sư nhìn thấy bà ấy, chiếc nhẫn trên ngón áp út của bà ấy sáng đến mức có thể làm mù mắt, vì sợ người khác không biết bà ấy là bà Chu.
Hôm nay, nghe nói bà ấy đang dự tiệc, trên tay thì không đeo bất cứ thứ gì, có phải rất khả nghi không.”
Lý Thành thích nghe tin đồn, Cận Hải Dương ngay lập tức mở ra một thế giới mới cho anh.
“Anh Dương nói đúng! Nhìn vẻ mặt vừa rồi của bà ấy, rõ ràng là không quan tâm chút nào! Không phải hai người sắp ly hôn sao? Có lẽ đã có người khác bên ngoài để chơi đùa rồi.”
“Vị luật sư đó trông giống như con gái, còn bà Chu thì ở độ tuổi như sói như hổ.
Có lẽ bà ấy thích tiểu thịt tươi như vậy…”
Thấy anh ta càng lúc càng nói nhiều, Thẩm Lưu Bạch lạnh giọng ngắt lời.
“Đừng lãng phí thời gian.
Tuy rằng hiện tại không thể khám nghiệm tử thi, nhưng vẫn có thể khám nghiệm sơ bộ.
Mau trở về trung tâm đi.”
Khi giáo sư Thẩm lên tiếng, tùy tùng Lý Thành tự nhiên không có lập tức thi hành, chỉ là anh luôn cảm thấy mình đã nói điều không nên nói, bằng không vì sao nữ thần lại thay đổi sắc mặt?
“Anh về trước đi, tôi cùng Lý Thành theo xe về trung tâm.”
Thẩm Lưu Bạch nói, đưa tay cầm lấy hộp dụng cụ của mình.
“Sao vậy, không vui à?”
Người đàn ông quay sang một bên, tránh hành động của cô một cách hoàn hảo.
“Anh nói anh ta nên em không vui sao? Tiểu Bạch, chỉ là nói đùa, Vệ Nguyên sẽ không để ý đâu.”
Anh kéo cổ áo, thả một cúc áo ra, cả người đột nhiên có chút nguy hiểm.
Thẩm Lưu Bạch không nhìn anh.
“Nói sau lưng người ta là không tốt.”
Cận Hải Dương bị dáng vẻ bướng bỉnh của cô làm cho bật cười.
đam mỹ hài
“Tiểu Bạch, em nhất định phải nói những lời khó chịu vào lúc này sao?”
“Em biết ý của anh, em nói như vậy, không sợ anh khó chịu sao?”
Anh nhìn cô, cô nhìn chỗ khác, hai người đứng trong gió đêm thế này, không ai nói một lời.
“Giáo sư Thẩm….
Ồ, đội trưởng Cận, chúng tôi đi trước!”
Xe của trung tâm pháp y lái tới, Lý Thành thò đầu ra khỏi cửa sổ, nuốt xuống nửa lời, sờ mũi chào hỏi rồi lái xe đi.
Má ơi! Ánh mắt đội trưởng Cận thật đáng sợ.
Sợ đến mức làm anh suýt nữa đã đập đầu vào cửa kính ô tô.
Đây là giáo sư Thẩm đang cãi nhau với đội trưởng Cận sao? Anh Dương trừng mắt nhìn anh có nghĩa là anh đang cản đường của anh ấy?!
“Chúng ta trở lại trung tâm trước đi, nói chuyện sau.”
Anh nắm tay cô, mở cửa xe nhét cô vào rồi thắt dây an toàn cho cô.
Thẩm Lưu Bạch là người biết nặng nhẹ, hiện đang có một thi thể nằm trên bàn giải phẫu, cô không nên phân tâm vì chuyện khác.
Cứ như vậy yên lặng đến khi về đến Trung Tâm Pháp Y, khi xuống xe, Cận Hải Dương duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô một hồi, đột nhiên buông lỏng.
“Anh ở trên xe đợi kết quả của em.”
Anh nói như vậy.
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút sốt ruột.
Cô xuống xe như chạy trốn, vội vàng vào phòng khám nghiệm tử thi.
Vừa bước vào, Lý Thành đã đợi