Hai người trở lại trung tâm pháp y sau bữa sáng.
Khi đến ngã tư, đã thấy ba chiếc ô tô đang đậu nối tiếp nhau trên đường Tiểu Mã ngay lối vào trung tâm, một người đàn ông mặc vest đứng cạnh xe, đang nói chuyện với một người đàn bà.
Đó là Vệ Nguyên và bà Chu, Triệu Duyệt Hồng.
Anh ta mỉm cười chào hỏi Thẩm Lưu Bạch, nhưng khi nhìn thấy Cận Hải Dương ngồi trên ghế lái, nụ cười trên mặt luật sư Vệ lập tức tắt ngấm.
“Người nhà nạn nhân sao? Đi vào trước đi, pháp y có chuyện muốn giải thích cho bà.”
Đội trưởng Cận lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó nhấn ga lái xe thẳng vào trung tâm pháp y, chỉ chừa lại một bóng lưng cho vài người ở trước cửa.
“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không đồng ý việc khám nghiệm tử thi.
Cô muốn hỏi tôi ý kiến của tôi thì tôi chỉ nói vậy thôi.
Tại sao bây giờ lại gọi tôi đến làm gì?”
Thẩm Lưu Bạch nghe thấy một giọng nữ kiêu ngạo trước khi bước vào phòng lễ tân, trong lòng cô có dự cảm bất thường, sau khi vào phòng lễ tân, cô nhìn thấy một người đàn bà mặc đầm hoa đỏ trên nền đen, đang phẫn nộ nói.
Đó người mà cô đã nhìn ở đám cháy vài giờ trước, bà Chu, Triệu Duyệt Hồng.
Thấy cô xuất hiện, bà Chu càng thêm hung hăn, chỉ vào cô hỏi.
“Cô bé, cô là bác sĩ pháp y đúng không? Tôi nhớ cô! Đêm qua tôi đã nói cái gì? Tôi nói tôi không đồng ý khám nghiệm tử thi.
Lúc đó cô nói cần sự đồng ý của người nhà nhưng người nhà nói không đồng ý, sao lại gọi tôi đến đây? “
Thẩm Lưu Bạch chưa kịp trả lời, một giọng nói vang lên ở góc phòng lễ tân.
“Gọi bà tới làm gì? Để điều tra bà đó, trong lòng bà không có quỷ sao lại không dám cho khám nghiệm, đương nhiên cảnh sát muốn mời bà về thẩm vấn rồi.”
Giọng nói yểu điệu êm tai, mang theo sự dịu dàng và quyến rũ của phụ nữ, vừa nghe liền biết rằng đó là loại mà đàn ông sẽ thích.
Bà Chu vừa nghe liền nổi giận, chỉ tay vào một phụ nữ trẻ ngồi trong góc rồi chửi bới hằn học.
“Cô là cái thá gì, xứng đáng ngồi ở đây sao? Ai gọi con tiện nhân này đến vậy?”
“Người ta tìm người nhà nạn nhân, loại tiểu tam như cô sao có thể tính là người nhà, ở đây không đến phiên cô nói chuyện! Mau cút khỏi đây!”
Ngay khi những lời này được thốt ra, ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào người phụ nữ.
Cô ấy mặc một chiếc đầm đen, bụng hơi nhô lên, dáng người hơi đầy đặn vì mang thai, làn da săn chắc, trắng trẻo, ngay cả khi không trang điểm cũng được xem là một người đẹp.
Người chết năm nay khoảng 56 tuổi, người phụ nữ này khoảng ngoài 20, nói là hai ba con cũng được, nhưng để bà Chu mắng đến như vậy thì hơn phân nửa là cô tình nhân đang mang thai đứa bé rồi.
“Tôi không tính là người nhà, nhưng đứa trẻ trong bụng tôi được tính.
Đây là con của Nghĩa Văn, một đứa con trai khỏe mạnh, tang lễ ba của con tôi đương nhiên tôi sẽ tham gia.”
Người phụ nữ cũng không tức giận, sờ bụng cười, dịu dàng nói.
Tuy nhiên, khi cô ấy nói hai chữ “khỏe mạnh”, không biết cô ấy cố ý hay vô tình nhấn mạnh giọng điệu của mình, sự nhấn mạnh này khiến khuôn mặt Triệu Duyệt Hồng đang đứng bên cạnh biến sắc, gương mặt vốn già nua càng trở nên hung dữ.
Tất nhiên bà hiểu người phụ nữ đó nói gì, đứa con trai là nỗi đau của cuộc đời bà.
Trong mắt bà thoáng hiện lên một tia đau khổ, sau đó là hận ý đối với người phụ nữ đó.
“Trương Mỹ Na, con của cô có được sinh ra hay không, có thể nuôi được hay không là chuyện khác, đừng nói sớm quá!”
“Chao ôi, tôi sợ quá, vợ cả dọa giết con tôi sao.”
Trương Mỹ Na khoa trương vỗ ngực, sau đó thản nhiên trợn mắt nhìn bà ấy.
“Bà cho rằng đang đóng phim cổ trang sao, còn nuôi không nổi.
Vì tài sản của Nghĩa Văn, tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, bà chỉ cần chừa lại phần của chúng tôi là được rồi, những chuyện khác bà không cần quan tâm.”
Triệu Duyệt Hồng bị thái độ kiêu ngạo của cô làm cho choáng váng, bà muốn nói gì đó khác, nhưng người đàn ông trung niên im lặng phía sau bà đã lên tiếng trước.
“Chị dâu, đừng nói lung tung, pháp y đã tới rồi, chúng ta giải quyết công việc trước đã.”
Triệu Duyệt Hồng trừng mắt nhìn ông ta, nhưng thay vì tranh cãi với Trương Mỹ Na, bà lại quay