Thái độ Thẩm Lưu Bạch kiên định, cuối cùng Cận Hải Dương cũng gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ có mình anh, anh sẽ không nói lời nào mà ở lại hiện trường canh giữ, nhưng một khi có thêm Thẩm Lưu Bạch, theo bản năng anh lại mềm lòng, không muốn cô vất vả như vậy.
Nhưng đến bây giờ, bọn họ thật sự không có sự lựa chọn nào khác, lực lượng giám sát tại hiện trường có hạn, nếu có người lẻn vào tiêu hủy chứng cứ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Lưu Bạch gọi điện thoại đến phòng trực giải thích sự tình, đồng nghiệp trực ban liền đồng ý mang dụng cụ đến, hai người quyết định ở lại đây một lát.
“Xin lỗi, vì sơ suất của tôi, tôi đã làm cho anh vất vả rồi.”
Sau một hồi im lặng, Thẩm Lưu Bạch đột nhiên lên tiếng.
Cô đang dựa vào bức tường trong phòng khách, mặc một chiếc áo khoác lớn rõ ràng là không vừa vặn, trông giống như một động vật nhỏ bị mắc kẹt.
Đôi mắt của người đàn ông hơi tối hơn.
Anh phát hiện mình thật sự thích nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Quần áo của anh bao quanh cô, cũng giống như cơ thể anh bao quanh cô, khiến cô nhiễm đầy hơi thở của anh từ đầu đến chân.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên hơi mất tự nhiên, thân thể dường như bị mất khả năng khống chế.
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em là fan trinh thám đến để gây rối, ỷ mình biết chút ít muốn điều tra vụ án, người như vậy cũng có mà.”
Để phân tán tinh lực, anh tự nhiên chuyển đề tài sang hướng khác.
“Mà này…tại sao em lại xuất hiện ở bữa tiệc của Nhậm Húc Đông vậy?”
Vừa nói xong, Cận Hải Dương hơi ngượng ngùng dừng lại, khó khăn nói nửa câu sau trước ánh mắt tò mò của Thẩm Lưu Bạch.
“Em không biết rằng Nhậm Húc Đông tổ chức bữa tiệc thuần túy vui chơi đó, các cô gái đến đó đều là dân chơi cởi mở…”
Thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác, đội trưởng Cận chợt hối hận vì câu mà anh đã hỏi.
Có thể anh đã gợi lên hứng thú của cô, không nói rõ thì không được.
Khẽ cắn răng, anh nói thẳng.
“Chính là quan hệ nam nữ bừa bãi.”
“À.”
Trong màn đêm, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng đôi mắt thản nhiên, bình tĩnh ấy không lừa được ai.
Trong lòng Cận Hải Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Tôi nhận được một lời mời.”
Chỉ nghe Thẩm Lưu Bạch lạnh lùng nói.
“Lời mời?”
“Ừ.”
“Khi đang làm việc trong văn phòng, tôi nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, trong đó có một tấm thiệp mời, là thời gian, địa điểm của bữa tiệc của Nhậm Húc Đông, và một dòng thơ cổ.”
“Nguyện ngôn tư tử, bất hà hữu hại.”
“Tiễn biệt sao?”
Cận Hải Dương nhíu mày, không hiểu bài thơ này có liên quan gì đến bữa tiệc kia.
“Ừ, không có liên hệ gì, chỉ là bài thơ này là bài thơ cổ đầu tiên tôi học khi còn bé.”
Cô dừng lại, rồi nhẹ nhàng nói, như thể đã hạ quyết tâm.
“Tôi không đi học cho đến khi tôi đến trường cấp 2 Tây Duyên.
Tôi học với ba mẹ ở viện cho đến khi họ chuyển về Hoa Quốc.”
“Vì vậy, chuyện này…chỉ có ba mẹ tôi biết.
Mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn mười năm trước, ba tôi đang trong viện dưỡng lão vì mất nhận thức, vậy nên theo lý thì chuyện này sẽ không có ai biết.”
“Đó có thể là một sự trùng hợp không? “
Cận Hải Dương sờ cằm, trầm giọng hỏi.
Nhưng thấy Thẩm Lưu Bạch im lặng một hồi, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói.
“Có thể.
Vì thấy khó hiểu nên tôi đến xem thử, thì ra là một vụ án mạng.”
“Tôi…trưởng thành không giống người khác…khác …rất khác …”
Cô chỉ nói được một nửa, phần sau dần dần biến mất trong màn đêm, anh hiểu cô muốn nói gì, nhưng anh không bận tâm đ ến quá khứ đặc biệt của cô.
Anh chỉ nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch của hiện tại , anh tin mắt nhìn của mình là đúng.
“Khác nhau thì khác nhau, trên đời này làm gì có hai người giống nhau.”
Anh nói nhẹ.
“Anh cũng khác bọn họ.
Mười mấy tuổi anh đã đến sa mạc Tây Bắc làm lính.
Trước khi đi, anh còn ăn chơi ở hộp đêm sang trọng bậc