Đang nháo chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hai người đồng thời dừng lại, Cận Hải Dương mất hứng đi mở cửa, thấy người tổ chức trò chơi, Ám Dạ Phi Tinh.
Trên mặt người thanh niên đeo kính hơi ngượng ngùng, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt mình mặc áo choàng tắm rộng, tóc tai bù xù, trên mặt lộ ra vẻ không vui vì bị người khác làm phiền.
Anh ta cười gượng, tránh ánh mắt đặc biệt áp bức của đối phương, cố gắng bình tĩnh nói.
“Ha ha, xin lỗi đã làm phiền anh rồi…”
“Lầu một có nguyên liệu nấu ăn, có thể làm bữa cơm, mọi người cùng ăn bữa cơm làm quen một chút nha.
”
Cận Hải Dương nhíu mày, lại liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch trong phòng, phát hiện cô đã trốn vào trong phòng tắm, trong lòng có chút bực bội.
“Được, chúng tôi sửa soạn chút sẽ xuống ngay, cám ơn.
”
Chờ anh đóng cửa quay lại, Thẩm Lưu Bạch đã sửa soạn xong, ngồi trên sô pha.
Người đàn ông khẽ cười, mở ba lô lấy quần áo ra thay, vung tay cởi áo choàng tắm trên người, cứ như vậy thay trước mặt cô.
“Vào phòng tắm!”
“Không sao đâu, anh chịu thiệt một chút, để em tùy tiện nhìn, chỗ nào không hài lòng thì nói một tiếng cho anh biết.
”
Cận Hải Dương quay lưng về phía cô, không thèm để ý nói.
Thẩm Lưu Bạch ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô quay đầu nhìn chỗ khác không nhìn anh, trong lòng thầm mắng người này không biết xấu hổ, trước đây không biết da mặt anh dày như vậy.
“Chúng ta lên núi này rồi, xe của anh làm sao đây?”
Cô thắc mắc.
Khi họ đi, xe đã được đưa lên thuyền, bây giờ thuyền đang phải ở cảng đảo Bạch Sa, xe không thể cứ ở trên thuyền suốt chứ.
“Ồ, nó đã ở bãi đậu xe gần đây rồi.
”
Người đàn ông gài thắt lưng, thờ ơ nói.
“Đường đi của cơn bão số 12 thất thường, nếu không may thì ngày mai vẫn không đi được, để ở trên thuyền cũng không an toàn”.
Vừa nói anh vừa vươn tay ôm vai cô áy náy nói.
“Xin lỗi, anh để em chịu khổ rồi.
”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu, vừa định nói gì đó, nhưng lại bị nửa câu sau vặn vẹo.
“Nhưng nếu anh biết em đồng ý đáp ứng anh, dù cho trời đầy dao anh cũng phải dắt em đi, cùng lắm anh lấy thân báo đáp, bồi thường cho em một chút, em cũng không xem là bị lỗ gì mà.
”
Hai người nắm tay xuống phòng ăn, đã thấy đèn phòng sáng trưng, trong phòng đầy người.
Chu Mạn đang bận trong bếp, người đàn ông thời trang tóc màu khối đang giúp cô ấy, hai người hợp tác ăn ý.
Hai người lớn hơn đang chọn món ăn và đồ uống trong tủ lạnh.
Ngoài trừ mấy người ở trên xe, còn có mấy người khác, có một cô gái thanh tú mảnh mai ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ yểu điệu rất được phần lớn đàn ông hoan nghênh.
Nhìn thấy hai người tới gần, Ám Dạ Phi Tinh liền nhiệt tình giới thiệu.
“Hùng Hùng, hai người này mới được thêm vào tham gia cùng chúng ta, cô ấy tên là Bạch, bên cạnh gọi là Chồng Của Bạch, Hùng Hùng và Tiểu Hoan Hoan đến hơi sớm, hai người đều là những cô gái xinh đẹp.
”
Hùng Hùng Bất Ái thờ ơ liếc nhìn hai người một cái rồi ánh mắt sáng lên.
Người đàn ông trước mặt cao lớn đẹp trai, khí thế hơn người, hơn nữa trên cổ tay anh là đồng hồ hàng hiệu, chân mang giày quân đội cổ cao đế thấp, bằng việc cô nhiều năm trà trộn trong vòng này, những thứ này đều là hàng hiệu, hơn nữa còn rất có giá trị.
Nhìn vào người đàn ông, nhìn vào đôi giày và chiếc đồng hồ kia là đủ.
Trên mặt Hùng Hùng Bất Ái sáng ngời, thoáng qua một chút mâu thuẫn.
Cô do dự một lúc, sau đó như chợt nhớ đến gì đó, cố ý thẳng lưng, để lộ vòng ngực đầy kiêu hãnh và chiếc cổ thon thả.
Cô ấy liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt đắc ý trên khuôn mặt trang điểm đậm.
Trong này chỉ có bốn người phụ nữ, Hoa Đằng Mạn (Chu Mạn) trông giống một người làm công ăn lương, một người phụ nữ đảm đang, quá độc lập, những người đàn ông thành đạt không thích, không tạo thành uy hiếp.
Ánh mắt cô ta quét tới Thẩm Lưu Bạch, ánh mắt lập tức tối đi, yên lặng cắn môi.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận, cô gái này thực sự là một người đjep.
Làn da trắng sáng, mặt mũi xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất