Cô Ấy Biết Tất Cả

140: Anh Làm Gì


trước sau


Sau khúc nhạc đệm đó, cơm tối của mọi người cũng đã xong.
Mặc dù họ chưa từng gặp nhau, nhưng tất cả những người có mặt đều là những người sôi động, bình thường trên mạng nói đùa không có giới hạn, sau khi sự mới lạ qua đi, mọi người nhanh chóng sổi nổi hơn.
“Chúng ta nói chuyện trên mạng lâu như vậy, lần này cuối cùng cũng gặp được người thật!”
“Không ngờ những người có mặt đều là người đẹp…Mấy anh em ở đây thật may mắn.”
Hồng Thành Tiểu Soái cười vỗ Cà Chạy Vội bên cạnh, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hùng Hùng.
Xét về khuôn mặt, thật ra Bạch vẫn đẹp hơn.
Nhưng mà, người đẹp người ta đã là hoa có chủ, bên cạnh còn có một hung thần, anh ta không có can đảm trêu chọc cô ấy.
Hơn nữa, Bạch có vẻ ngoài là một cô gái trong sáng sạch sẽ, đàng hoàng, còn Hùng Hùng Bất Ái…thích hợp để ra tay hơn, dụ dỗ một chút cũng có thể phát triển thành tình một đêm lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Cà Chạy Vội chán ghét dịch mông qua một bên, kéo xa khoảng cách với anh ta.
Anh cúi đầu im lặng gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, sau đó hai mắt sáng lên.
“Thịt bò này ngon quá, tay nghề của ai tốt như vậy?”
Chu Mạn giơ tay nở nụ cười.
“Ăn ngon không, đây là món gia truyền của nhà tôi.”
“Chà, tôi chưa bao giờ được ăn món thịt bò hầm ngon như thế này, bây giờ thật có lộc ăn.”
“Đúng vậy, đầu bếp hôm nay là Hoa Đằng Mạn, chúng ta đều là trợ thủ của cô ấy, nấu ăn cực khổ rồi, mọi người nâng ly chúc mừng đi!”
Mọi người ngay lập tức đứng dậy và nâng ly để hưởng ứng.
Thế là chủ đề về người đẹp cứ thế chuyển hướng, mọi người dần quen, bắt đầu bàn tán xôn xao mọi chuyện trên trời dưới đất.
“Nhắc mới nhớ, không biết hai bạn mới đến kia làm nghề gì?”

Hồng Thành Tiểu Soái đảo mắt, cười nói.
Ánh mắt của anh ta rất tốt, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được người đàn ông này rất giàu có, nếu không thì Hùng Hùng nhỏ bé đã không dán theo như vậy.
Ban đầu anh ta không quan tâm đ ến trò chơi trinh thám này, anh ấy chỉ đến đây vì anh ta biết có một vài con cá lớn, anh ta chỉ nghĩ về việc tiếp cận và phát triển quan hệ khách hàng.
Bây giờ có một niềm vui bất ngờ, làm sao có thể bỏ qua được.
“Vợ tôi là giáo viên, tôi thì…làm việc trong một hệ thống.”
Anh nói như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Mạn.
Cận Hải Dương cúi đầu cười, kéo tay Thẩm Lưu Bạch nhẹ nhàng chơi đùa, hoàn toàn không nhìn đến cô ta.
Chu Mạn hiểu ra điều gì đó, lẳng lặng đảo mắt, cúi đầu húp một ngụm canh.
“Ồ, thật là tốt.”
Hồng Thành Tiểu Soái cười nịnh nọt nói, vươn tay đưa danh thiếp.
“Tôi là nhân viên bảo hiểm.

Bây giờ cuộc sống xã hội có nhiều rủi ro lắm, mua gói bảo hiểm thì bảo đảm hơn, cần thì gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn trực tuyến 24/24.”
Cận Hải Dương thản nhiên cầm lấy danh thiếp.
“Trương Xuân Bằng, Bảo Hiểm Hoa Thương?”
Anh bĩu môi ngạo mạn, thờ ơ ném danh thiếp lên bàn, hoàn toàn giống dáng vẻ cậu ấm ăn chơi.
“Tôi chưa bao giờ nghe qua.”
“Ha ha, công ty chúng tôi là công ty bảo hiểm mới thành lập, bảo hiểm toàn diện hơn các công ty khác nhiều, giống như hôm nay chúng ta chơi trò chơi, cũng có bảo hiểm tai nạn…”
Nghe anh ta nói, mọi người có mặt đều nhìn về phía Ám Dạ Phi Tinh, chỉ thấy anh ta mơ màng lắc đầu.
“Đừng nhìn tôi, tôi làm gì có nhiều tiền mua bảo hiểm cho mọi người!”
“Bảo hiểm là quà của chủ nhà.”
“Họ chơi trò chơi trinh thám, sợ mọi người bị thương hoặc làm hư hỏng biệt thự nên mua bảo hiểm.”
“Nhưng không ngờ lại mua bảo hiểm ở công ty của Tiểu Soái…”
Nghe được lời anh ta nói, Hồng Thành Tiểu Soái lập tức nở nụ cười.
“Không sai, chính sách bảo hiểm này được thực hiện theo hợp đồng, vì vậy tôi cũng là người làm hợp đồng cho những người chơi trò chơi này.”
“Mỗi người chúng ta có bảo hiểm tai nạn 300.000, biệt thự thì 2 triệu.

Tôi hy vọng mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ và an toàn, chiếu cố

thêm cho chuyện kinh doanh của tôi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy và đưa danh thiếp cho từng người có mặt.
Cà Chạy Vội bật cười một tiếng, chướng mắt hành vi xúc tiến kinh doanh tại chỗ của anh ta, vươn tay vò nát danh thiếp thành một quả bóng, trực tiếp ném vào thùng rác.
“Mấy người bán bảo hiểm thật biết lợi dụng thời cơ.


Tôi đến đây chơi trò chơi thực tế.

Không chơi thì mau rời đi, không ai giữ anh lại!”
Những gì anh ta nói ra vô cùng không nể mặt, khiến sắc mặt của Hồng Thành Tiểu Soái trở nên rất khó coi.
Anh ta cố chịu đựng, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận của mình, nhưng không nói gì thêm về chuyện buôn bán nữa.
Thấy bầu không khí có chút khó xử, Ám Dạ Phi Tinh đảo mắt, đứng lên cười.
“Nhắc mới nhớ…mọi người còn chưa xem khu chúng ta chơi đúng không.”
“Biệt thự của chúng ta không chỉ có suối nước nóng, mà còn đặc biệt thiết kế một hiện trường vụ án cho chúng ta chơi trò chơi.”
“Sau nửa đêm hôm nay, trò chơi của chúng ta sẽ bắt đầu.

Ngày mai, khu vực hiện trường vụ án sẽ hoạt động, để tôi dẫn mọi người đi xem.”
Đề nghị này được mọi người nhất trí hưởng ứng, mọi người đứng dậy đi theo Ám Dạ Phi Tinh đi ra ngoài.
Cận Hải Dương quay đầu liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch, nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô, anh không nhịn được cười xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Muốn đi không?”
Hai mắt Thẩm Lưu Bạch sáng ngời gật đầu.
Cô đã nhìn thấy không dưới một trăm cảnh giết người, nhưng đây là lần đầu tiên trong một trò chơi như vậy.
“Em không sợ sấm sét sao?”
Người đàn ông trêu chọc hỏi, đã thấy cô sững sờ một lúc, vẻ mặt có chút thất thần.
Ngoài cửa sổ vẫn còn sấm sét, ánh sét chói lọi xẹt qua bầu trời, thỉnh thoảng mang theo tiếng nổ rền vang.
Đây từng là những cơn ác mộng tồi tệ nhất trong lòng cô, nhưng hôm nay, vừa rồi, cô gần như không cảm thấy gì cả.
Ở bên cạnh anh, cô không sợ hãi chút nào.
Thấy cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông vòng tay ôm chặt cô, mỉm cười nói.

“Lần trước ở phòng giải phẫu, anh vốn muốn cùng em về nhà.

Ai biết kiếm khắp phòng cũng không thấy, cuối cùng ở dưới bàn phát hiện một con chuột nhỏ…”
Chưa kịp nói hết, anh đã cảm giác được cánh tay mình bị nhéo.
“Đừng nhéo cánh tay, không nhéo được chút nào đâu, cẩn thận đau tay.”
“Đến đây, nhéo ở đây.”
Nói rồi anh cầm tay cô đưa lên mặt.
Nhìn thấy da mặt anh dày như vậy, Thẩm Lưu Bạch trừng mắt nhìn anh, định rút tay lại, nhưng đã bị anh giữ chặt.
“Em ngại ngùng cái gì, cũng không phải là chưa từng?”
Anh thấp giọng cười, ấm cuối mang theo một loại quyến rũ.
Mặt của Thẩm Lưu Bạch hơi nóng, không dám nhìn anh, không tự nhiên đổi chủ đề.
“Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng đi xem hiện trường vụ án đi.”
Thấy cô ngại ngùng, người đàn ông không gây sự nữa, cưới đáp lại.
“Được thôi.”
“Đúng lúc có giáo sư Thẩm ở đây, để giáo sư Thẩm nói cho anh một chút xem hiện trường vụ án kia có vấn đề gì.”
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện