Cô Ấy Biết Tất Cả

147: Bị Nhốt Ở Biệt Thự


trước sau


Một đêm trời mưa, vẫn không có xu thế giảm.

Tuy rằng đã không còn sấm sét, nhưng gió trên đảo lại là càng lúc càng lớn, ngồi ở trong phòng cũng nghe được âm thanh gào thét của núi rừng.

“Theo tình hình này…Chỉ sợ nhất thời chúng ta không thể xuống núi được.


Cận Hải Dương nhìn sắc trời âm u, vẻ mặt nghiêm trọng.

Khi Thẩm Lưu Bạch tỉnh lại liền thấy anh đứng ở phía trước cửa sổ quan sát, nhịn không được tò mò từ trên giường bò dậy, cùng anh nhìn về phía màn mưa ngoài cửa sổ.

Ngày hôm qua đến vội vàng không kịp nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện thì ra họ ở trong một phòng hướng ra núi.

Xa xa còn có hai ngọn núi cao lớn hơn, có vẻ là nơi cao nhất của đảo Bạch Sa.

Núi non tràn ngập thực vật xanh tươi, nhìn từ xa có màu xanh đậm gần như đen, bụi cây rậm rạp khó có thể nhìn thấy lối đi, nhưng lại có một loại hương vị rừng nguyên sinh.

Phòng của họ được trang bị cửa sổ phòng trộm, những ống thép dày bằng cánh tay lần lượt nối tiếp nhau,Cận Hải Dương đưa tay ra kéo mạnh nhưng nó không nhúc nhích.

“Đồ tốt.


Anh không nhịn được tán thưởng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái có vẻ mặt ngây thơ bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Tiểu Bạch, chào buổi sáng.


“Chào buổi sáng.


Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, nhỏ giọng đáp một câu.


Tuy rằng không phải lần đầu tiên chào hỏi nhau, nhưng sau khi bức tường phân cách giữa họ bị phá bỏ, mọi chuyện không còn giống như trước kia nữa, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào.

Bỗng nhiên trong lúc đó, cô không biết phải đối diện với người đàn ông này như thế nào.

Cô chưa từng yêu đương, trong viện nghiên cứu, đều tập trung những kẻ điện, chỉ có phát ti3t tình d*c, chưa bao giờ nói tình cảm.

Cô đã từng xem rất nhiều phim truyền hình, bên trong có rất nhiều tình cảm trằn trọc đau khổ, mỗi lần cô xem đều nhập tâm xem nhưng lại hoàn toàn không tìm được cảm xúc chân thật.

Cho nên…Hiện tại phải làm thế nào đây?
“Em nói cái gì, sao anh không nghe được? Hả?”
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, cúi đầu nở nụ cười dịu dàng.

Giọng anh là một giọng khàn đặc trưng, trầm trầm, rất dễ nghe.

Thẩm Lưu Bạch cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn anh.

Cô cảm giác tay anh đang…xoa mặt cô.

“Em…Em còn chưa rửa mặt…”
Phốc…
Cận Hải Dương nhịn không được liền bật cười.

“Cưng à, sao em lại đáng yêu như vậy…”
Thẩm Lưu Bạch bị anh ôm vào trong lòng, cảm nhận được lồ ng ngực của anh phập phồng rung động, trên mặt nóng như bị cháy.

Cô biết lời nói của mình rất ngốc, dứt khoát cam chịu đem mặt chôn ở trong lồ ng ngực anh, không chịu ngẩng lên.

“Được rồi, đừng giận, là anh sai, anh không nên cười, Tiểu Bạch là cục cưng thích sạch sẽ.


Đang nói, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh kim loại va chạm.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, cẩn thận nghe theo phương hướng âm thanh truyền đến.

Cận Hải Dương nhắm mắt, khi mở ra, tay anh chỉ vể phía tây.

“Là bên phía cổng chính.


Anh bước nhanh về phía trước cửa sổ, mở ra nhìn đến hướng cổng chính.

“Không được! Nhìn không thấy! Bị cửa sổ phòng trộm chặn rồi!”
Người đàn ông nhíu mày, kéo cô gái đang mơ màng đi về phía cửa.

Mới vừa đi đến cầu thang liền phát hiện hầu hết mọi người đều đã ra ngoài, Hồng Thành Tiểu Soái đang dùng lực vặn tay cầm của cửa, mồ hôi đầy đầu và mặt.

“Có người ở bên ngoài khóa trái nhốt chúng ta rồi!”
Thấy hai người Cận Bạch cũng ra tới, Hồng Thành Tiểu Soái lập tức la lên.

Không biết vì sao, anh cảm thấy ông trời con phú nhị đại kia thật đáng tin, giống như đã gặp được cứu tinh.

“Khóa trái?”
Cận Hải Dương nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lộ ra sự nghi ngờ.

Anh bước nhanh đến trước cửa, duỗi tay kéo then cửa, lại cẩn thận quan sát tình trạng chốt cửa, quay đầu lại nhìn về phía Ám Dạ Phi Tinh đang mơ màng đứng cách đó không xa.


“Chìa khóa đâu?”
“A, ở chỗ này!”
Ám Dạ Phi Tinh rùng mình một cái, giống như mới

hoàn hồn, không ngừng lấy ra chìa khóa, chạy tới đưa.

Cận Hải Dương đem chìa khóa vặn thử, sau đó liền dứt khoát lưu loát ném chìa khóa lại, khẳng định.

“Vô dụng, khoá cửa là bị người ta phá hư rồi.


Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, đã thấy ánh mắt kinh hoảng của mọi người, dẫn đường lên lầu.

Vừa đi anh vừa hỏi.

“Chỗ này trên lầu là ai ở?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Chu Mạn thấp thỏm giơ tay lên.

“Là tôi.

Tôi ở trên lầu đối diện cổng chính.


Cô dừng một chút, sau đó cẩn thận nói.

“Phía dưới phòng tôi có cái màn chắn mưa nên không nhìn thấy tình hình của cổng đó.


Nghe cô nói như vậy, Cận Hải Dương nhìn cô thật sâu, không nói gì lên lầu 3.

Mọi người cũng lập tức theo lên lầu 3.

Thấy anh dừng lại, Ám Dạ Phi Tinh hiểu ý lập tức tiến đến, thấp giọng nói.

“Phòng này là của Hùng Hùng, chúng ta nhiều đàn ông vậy đứng đây không tốt lắm đâu…”
Người đàn ông cúi đầu nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, làm anh ta không dám nhìn thẳng.

“Động tĩnh lớn như vậy mà vì sao cô ấy lại không ra xem?”
Anh lạnh lùng hỏi, đưa tay chỉ vào căn phòng kế bên có hình mặt cười trên cửa.

“Hai người họ đều như vậy, không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Nói xong, anh gõ cửa, sau đó dán tai lên cửa nghe một chút, rồi quay đầu nhìn lại Ám Dạ Phi Tinh.

“Có chìa khóa dự phòng không?”
Ám Dạ Phi Tinh lắc đầu.

“Không có, nếu đã đưa cho mọi người thì đều tự mình giữ, tôi chỉ có chìa khóa cổng chính.


“Ông chủ Trịnh cũng không có sao?”
Cận Hải Dương nhíu mày, anh mắt sắc bén nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi.

“Ngày hôm qua tôi quên hỏi, ông chủ Trịnh đâu rồi? Ở chung với chúng ta hay đã ở bên ngoài?”
“Hôm qua anh nói với tôi trong biệt thự chỉ có 12 phòng, trong đó có 1 phòng bị khóa, 1 phòng khác làm phòng trò chơi, vậy ông chủ Trịnh ở đâu?”
Nghe anh hỏi như vậy, Ám Dạ Phi Tinh có chút xấu hổ chỉ xuống dưới lầu.

“Thật ra ông chủ Trịnh ở trong căn phòng bị khóa kia.

Nghe nói căn phòng kia xảy ra chuyện không ai muốn ở, cho nên ông chủ Trịnh tự mình dùng.


Lời này vừa nói ra, người có mặt ở đây xấu hổ nhất là Chu Mạn.

Hôm qua cô còn nửa đêm nhét hung khí vào dưới khe cửa nữa, vốn tưởng đó là phòng trống, không nghĩ đến lại có người ở!
Tưởng tượng đến vẻ kinh ngạc của ông chủ Trịnh khi nghe bọn họ nói chuyện trước cửa, cô cảm thấy nóng mặt, hận không thể tìm một chỗ trốn đi.

Để tránh sang chuyện khác, cô gắng gượng cười đi ra nói.

“Chúng ta…Chúng ta vẫn đi xem Hùng Hùng và Tiểu Hoan Hoan đi…”
“Hôm qua Tiểu Hoan Hoan đã không ra, sáng nay Hùng Hùng cũng không mở cửa, có phải đã xảy ra chuyện gì không…”
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện