Sau khi Thẩm Lưu Bạch rời khỏi phòng với Lý Thành, trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhậm Húc Đông cúi đầu, ánh sáng dịu dàng của đèn chùm chiếu vào người anh ta, làm cho khuôn mặt giấu dưới bóng tối, khiến người ta nhìn không thấy rõ biểu cảm.
Cận Hải Dương cũng không vội.
Anh nói Bùi Diệu mở máy quay phim bắt đầu quá trình lấy khẩu cung, chính mình ngồi ở vị trí cũ, lật xem từng trang ghi chép khám nghiệm và hình chụp.
Thời gian yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức Cao Đại Thượng cho rằng hắn sẽ im lặng như vậy đến khi kết thúc quá trình lấy lời khai thì bất ngờ Nhậm Húc Đông mở miệng nói.
“Cho tôi một điếu thuốc.”
Hắn từ từ ngẩng đầu, giọng nói nghẹn ngào, không nghe cẩn thận dường như không nghe rõ hắn đang nói gì.
Ở đây không đến một tiếng, người này như đã già đi 10 tuổi, không còn phong độ ôn nhu nhã nhặn trước kia, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.
Cận Hải Dương tìm một điếu thuốc đưa ra, anh muốn trực tiếp ném qua, nhưng bỗng nhiên nhớ đến vừa nãy, bật lửa của anh ta đã bị lấy đi.
Vì thế đội trường Cận tự mình đi đến đưa cho anh ta điều thuốc, châm giúp, rồi thuận thế ngồi trước mặt anh ta.
“Sao rồi? Không chống cự nữa?”
Anh không chút để ý đùa nghịch bật lửa trong tay.
Anh không nghiện thuốc, chỉ trừ khi cáu gắt hay chán nản mới hút, nếu không phải do công việc bắt buộc anh mới dùng một điều, không thì cũng không đụng đến.
Nghe anh hỏi như vậy, sắc mặt trắng bệch của Nhậm Húc Đông lộ ra một tia cười khổ.
“Cái cần tra đều đã tra được, chống cự chỉ làm bản thân càng khó xem hơn thôi.”
“Cảnh sát Cận, anh thật lợi hại, anh vòng một vòng lớn như vậy để bắt tôi…Quả nhiên lưới trời tuy thưa a….”
Hăn hơi dừng một chút, ánh mắt phức tạm nhìn người đàn ông bên cạnh, ngữ điệu đầy sự chua xót.
“Nhậm Húc Đông tôi luôn đề cao mình như vậy, vừa rồi còn nghĩ anh là một công tử ăn chơi, chắc anh sẽ không làm được trò trống gì.”
“Không nghĩ đến tôi đã nhìn nhầm, đem lão hổ trở thành mèo con, lật thuyền trong mương cũng đáng đời chính mình.”
Hắn kìm nén hút một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cận Hải Dương nửa ngày, sau đó nói.
“Anh nói trước với tôi, vì sao ngay từ đầu anh chắc chắn đây không phải sự cố ngoài ý muốn, tôi rốt cuộc lộ sơ hở chỗ nào?”
“Chỗ nào à?”
Môi Cận Hải Dương hơi cong, tạo thàng vòng cung.
“Trực giác đó.
Hay là nói từ khi anh chủ động kéo tôi lên lầu.”
“Trước đó anh không quen biết tôi, Anh Đổng cũng chưa nói họ tên tôi hay đang làm gì, chúng ta xem như người xa lạ.”.
Truyện Dị Năng
“Khi Lý Miên Miên xảy ra chuyện, anh kéo một người hoàn toàn không quen biết cùng nhau lên lầu cứu người, lại còn làm bộ dáng như sợ người ta không đi, biểu hiện như vậy giống như cố tình.”
“Anh thấy tôi là anh em của Đổng Võ Nhất, nên sẽ là một kẻ nhát gan chỉ biết ăn chơi trác táng, vì vậy anh mới chọn tôi, muốn tôi trở thành nhân chứng chứng minh anh không có mặt ở hiện trường.”
Nói tới đây, Cận Hải Dương hơi gật đầu.
“Kế hoạch này của anh không có vấn đề gì, nhưng khi đó anh chọn Đổng Võ Nhất không phải an toàn hơn sao? Là do thời gian anh quen biết với cậu ta cũng không ngắn.”
Nhậm Húc Đông nhếch môi, như là đang cười, nhưng không phát ra âm thanh.
“Đó là số mệnh.
Tôi sao lại không nghĩ đến anh là cảnh sát chứ? Đúng là số mệnh.”
“Tôi vốn không tin số mệnh, chỉ cảm thấy nếu mình đã suy tính cẩn thận, chuyện số mệnh gì đó sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là…Bây giờ thật sự không thể không tin.”
Hắn lại kìm nén hút mấy hơi, sau đó đem tàn thuốc dẫm dưới chân, một lúc sau mới tiếp tục nói.
“Điều kiện nhà tôi không tốt, từ khi học đại học đã phải vừa học vừa làm, ra đời làm việc càng lấy mạng ra liều.
Chỉ là có một số người, họ không cần phải cố gắng, còn tôi đã dốc hết sức mình cũng không đạt được điều mình muốn, bởi vì họ có tiền, có quyền, tôi không phục.”
“Khi tôi chuyển công tác lần hai, tôi đã gặp Lý Miên Miên, Khi đó cô ấy đã 40 tuổi, là khách hàng của ông chủ công ty tôi, cô ấy nhìn trúng tôi nên chủ động dụ dỗ tôi, chúng tôi lén lút hẹn hò, thường xuyên qua lại rồi ở