Mọi người vẫn đang ngồi trong phòng ăn, mặc dù có người đang nhỏ tiếng nói chuyện, nhưng tai của họ đều dựng lên, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài càng nhiều càng tốt.
Bọn họ chỉ biết là Hồng Thành Tiểu Soái đi hỏi thăm tình huống, cũng không biết nói cái gì, vẻ mặt mọi người đều mơ hồ.
Nhìn thấy Cận Hải Dương bước vào, mọi người lập tức kinh ngạc, ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
“Anh cảnh sát, chúng tôi đang thảo luận về Tiểu Hoan Hoan…Anh cho rằng có thể là Hùng Hùng Bất Ái làm chuyện đó sao?”
Không ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là Cửu Sát Vô Xá.
Từ khi bước vào biệt thự này, anh ta chưa từng có cảm giác tồn tại, vẻ mặt u ám giả vờ không muốn giao tiếp với ai, cho dù có người bắt chuyện với anh ta, câu trả lời của anh ta cũng không bao giờ quá năm chữ.
Bây giờ anh ta đột nhiên nói một câu dài như vậy, khiến tất cả mọi người có mặt đều bất ngờ.
Cận Hải Dương nhìn anh ta hơi ngạc nhiên.
“Tại sao anh lại nói như vậy?”
Cửu Sát Vô Xá cười, thẳng thắng giải thích.
“Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng đến sớm hơn chúng tôi.
Những người còn lại ở trên ô tô.
Dù muốn ra tay cũng không có thời gian, lúc nào chúng ta cũng ở chung với nhau.”
“Tôi không nhìn thấy Tiểu Hoan Hoan từ khi tôi đến.
Không phải giám định y khoa nói cô ấy hôn mê hơn 6 tiếng sao? Tôi đi chuyến thuyền đến đảo Bạch Sa với Hoa Đằng Mạn và Cà Chạy Vội.
Chúng tôi đã ở Hải Đô, lên tàu vào trưa hôm qua, ba người chúng tôi không có thời gian mà phạm tội.
“
Vừa nói xong, anh ta đột nhiên nhìn xung quanh,
“Những chuyện còn lại thì tôi không biết.
Dù sao nếu tính theo thời gian trúng độc do pháp y suy đoán, người đáng nghi nhất chính là Hùng Hùng Bất Ái.”
“Và ai đó đã phá cửa sáng nay, khi tất cả chúng ta đang ở trong biệt thự, còn ai khác ngoài cô ấy?”
Nghe anh ta nói điều này, một số người nhỏ giọng đáp lại.
Cận Hải Dương bình tĩnh nhìn chung quanh, những người nói giúp là những người đi chung thuyền với họ, đã tạo thành một liên minh nhỏ.
Bất tri bất giác, những người chơi trong biệt thự này đã chia theo phe.
Hòa Thượng và Messi cùng một phe, Chu Mạn, Cửu Sát Vô Xá và Cà Chạy Vội cùng phe với Hồng Thành Tiểu Soái, còn lại là ông chủ Trịnh và Ám Dạ Phi Tinh.
Dù hai người ngồi trên ghế sô pha nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với nhau nên hiển nhiên quan hệ của họ không quá thân thiết.
Mối quan hệ giữa mọi người, thể hiện trực tiếp qua cử chỉ và khoảng cách của họ, rất thú vị.
“Còn động cơ thì sao?”
Cận Hải Dương cười cười.
“Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng Bất Ái quen biết nhau, sao Hùng Hùng Bất Ái lại giết cô ấy?”
Nghe anh hỏi như vậy, mắt Cửu Sát Vô Xá hơi mờ đi, tựa như nhớ đến một hồi ức không tốt đẹp.
Tuy nhiên, anh ấy nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mìn, cứng rắn nói.
“Vậy thì tôi không biết.
Nếu anh hiếu kỳ, có thể bắt Hùng Hùng Bất Ái để hỏi.”
“Ngày nay, bạn thân gì đó đều không đáng tin.”
“Nhìn có vẻ như chị em tình thâm nhưng nói không chừng vì vài chuyện vặt vãnh mà nổi máu ghen tị, ra tay độc ác!”
Cửu Sát Vô Xá nói đầy ẩn ý.
Ánh mắt của anh ta có vẻ vô ý hướng về phía Hòa Thượng cùng Messi, bên kia dường như đang lướt điện thoại di động, không để ý tới anh ta.
Cận Hải Dương nhìn toàn cảnh động tác của anh ta, không nói lời nào mà đưa mắt nhìn về phía thanh niên tóc dài ngồi ở bên cạnh.
“Ông chủ Trịnh, cái gương trên tường kia là gì?”
Nghe anh hỏi câu này, ông chủ Trịnh theo bản năng cứng đờ, nghi ngờ nhìn về phía phát ra giọng nói.
Anh ta nắm tóc, vẻ mặt mơ hồ không có vẻ gì là giả vờ,
“Gương gì? Gương ở đâu? Tôi không biết đằng sau gương đó có gì?”
Anh đột ngột đứng dậy như