Trong lòng anh cứ nghĩ ngợi, nhưng Thẩm Lưu Bạch bên này rất chắc chắn.
“Chúng ta đã gặp người này, dù trang điểm đậm, trán, gò má và quai hàm của cô ấy vẫn giống Hùng Hùng của ngày hôm qua, là cùng một người.”
“Vậy thì đây là Tiểu Hoan Hoan sao? Hay là Hùng Hùng? Hay là Thôi Giai Ny ngày hôm qua đóng giả Hồ Lỵ Lỵ?”
Người đàn ông sờ cằm, trầm ngâm nói.
Anh chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng đột nhiên, anh bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng này.
Đây không phải là một suy nghĩ mới.
“Nếu người trước mặt là Tiểu Hoan Hoan, thì người chết là Hùng Hùng Bất Ái.
Tiểu Hoàn Hoan và Hùng Hùng đều là tên giả, chúng ta không biết tương ứng với người nào…”
“Nếu Thôi Thư Ny là Hùng Hùng, Hồ Lỵ Lỵ bị giam ở đây không gặp ai, nói vậy cũng có lý.”
“Tối hôm qua, trước khi Chu Mạn đến, không phải chúng ta nghe thấy tiếng bước chân sao? Anh nghĩ chính là người chuyển xác Thôi Thư Ny, hắn trốn ở đâu đó trên lầu một cho đến khi Chu Mạn cất giấu hung khi rồi mới rời đi.”
“Lầu một bên phía chúng ta không có gì, phía tây có ba gian phòng, hung thủ không trốn trong phòng trò chơi, có thể là trong phòng ông chủ Trịnh hoặc phòng phân phối điện.”
“Cửa phòng Trịnh Hữu Đạt đã bị khóa khi Chu Mạn cất giấu hung khí, cho nên nếu hắn trốn trong phòng của ông chủ Trịnh, chắc là phải nghe thấy tiếng mở cửa.”
“Khả năng duy nhất là phòng phân phối điện.”
Anh nói chắc chắn.
“Sáng nay, anh thấy Trịnh Hữu Đạt mở cửa, cửa phòng không khóa, kéo một cái là có thể mở, có thể hung thủ đã trốn ở đó đêm hôm qua, sau đó sáng sớm xuất hiện ở lầu 1, chúng ta nghe nói cửa bị phá hư, chắc là không thoát được có liên quan đến người này! “
“Vậy là không có người ngoài nào cả, hung thủ đã tự mình làm từ đầu đến cuối!”
Khi anh đang nói chuyện, một cuộc cãi vã đột nhiên vang lên từ hành lang bên ngoài.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ nghe thấy phương hướng phát ra âm thanh chính là phòng ăn, giọng nói của hai người đàn ông luân phiên vang lên, ngay sau đó đã trở thành tiếng cãi vã.
Cận Hải Dương cau mày.
Nếu không phải vì còn việc khác, anh sẽ không bao giờ dung túng cho họ ở cùng nhau, điều này quá dễ dàng để mọi người lợi dụng.
Nhưng bên cạnh còn có người hôn mê, để Thẩm Lưu Bạch một mình thì anh lại lo lắng, cho nên chỉ có thể để như vậy.
Không ngờ, mấy người bọn họ còn cãi nhau.
“Anh đi xem, em cẩn thận một chút.
Có chuyện gì thì la lên.”
Anh thì thầm với cô.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Người đàn ông vẫn có chút lo lắng không yên lòng, còn muốn nói với cô vài câu nữa, nhưng thấy cô xua tay, ý bảo anh nên làm những gì nên làm, đừng nói nhiều nữa.
Anh lại liếc nhìn cô, rồi ủ rũ bước đi.
Vừa mở cửa, ngay lập tức có tiếng nói từ bên ngoài vọng đến.
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, vừa đúng lúc anh nghe được, người có giọng nói cao hơn là Ám Dạ Phi Tinh.
Thật sự hiếm thấy, người hiền lành vậy cũng nóng giận.
Anh dừng lại ở chỗ rẽ, chỉ nghe thấy Ám Dạ Phi Tinh lớn tiếng nói.
“Anh dựa vào đâu nói là tôi làm vậy? Anh có chứng cứ gì không? Vô duyên vô cớ vu oan hãm hại người ta, anh có biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý không!”
Anh ta vừa dứt lời, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp lập tức vang lên
“Tôi vu oan hãm hại anh? Ha ha, tôi hãm hại anh cái gì?”
Hóa ra là Hòa Thượng Ăn Thịt.
Từ khi đến biệt thự anh ta rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lần có người nói chuyện với anh ta, anh ta cũng không có ý từ chối.
Nếu không phải 5 năm trước Cận Hải Dương đã nhìn thấy anh ta ở hiện trường vụ án, không chừng sẽ nghĩ hai người không phải là cùng một người.
Anh nín thở tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên có hứng thú nghe lén, một hồi cũng không vội đi vào.
“Anh nói tôi vu oan cho anh, vậy tôi đem chúng cứ và nội dung trò chơi ra cho anh xem.”
Hòa Thượng Ăn Thịt lạnh lùng nói.
“Đầu tiên, anh thành lập một nhóm trên mạng, anh luôn khuyến khích mọi người chơi trò chơi trinh thám thực tế gì đó,