Trong phòng thoáng chốc im lặng, bầu không khí gần như đóng băng, Thẩm Lưu Bạch đứng dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy được chút ấm áp nào.
Môi cô mím chặt thành một đường thẳng, cho đến khi người đàn ông ôm cô vào lòng, cả người cô cứng đờ.
“Anh biết hết đúng không?”
Đôi mắt cô ấy hơi nheo lại, giọng nói của cô không hề dao động.
Nhìn thấy cô như vậy, người đàn ông thở dài một hơi.
“Biết cái gì? Biết Thẩm Kiến Vĩ là ba của em sao?”
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đầy bao dung.
Người đàn ông mỉm cười, đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô.
“Đừng lo lắng, anh không có ý gì khác, anh chỉ tìm thấy một số thứ trong khi điều tra biểu tượng đó, đúng lúc khớp với những thứ em nói.
”
“Anh biết hồi nào?”
Cô vùi mặt vào vòng tay anh ủ rũ hỏi.
“Một tháng trước, sau khi chuyện Đồ Hạo Nhiên kết thúc, anh bắt đầu điều tra, nhưng mọi chuyện không suôn sẻ.
Mới vừa rồi ở Mỹ đã cho anh biết kết quả.
”
Anh không muốn mô tả cho cô quá nhiều những rắc rối mà anh gặp phải trong quá trình điều tra, càng đi sâu, anh càng hiểu rằng nhóm người năm đó không chỉ có một vài nhà khoa học, mà còn có những người còn rắc rối hơn.
Cho nên anh đột nhiên hiểu được tại sao Thẩm Lưu Bạch không muốn nói.
Vì vậy, khi có thể “vô tình” biết được bí mật của cô, anh đã từ bỏ và chọn đợi ngoài cửa.
Anh đang đợi thời điểm mà cô sẵn lòng nói.
“Vậy tại sao anh không hỏi em?”
Thẩm Lưu Bạch hừ một tiếng, như sẵn sàng chôn mình trong vòng tay của anh.
“Em không muốn nói, tại sao phải ép buộc em?”
Người đàn ông mỉm cười, an ủi vuốt v e lưng cô.
“Ai cũng muốn quên đi những chuyện không vui, em có thể quên được anh mừng còn không kịp, chẳng lẽ trông mong em buồn phiền sao?”
“Anh không sợ em làm chuyện xấu sao?”
“Em có thể làm chuyện gì xấu?”
Anh cười nói.
“Ngay cả khi em đã từng làm vậy thì em đã bỏ con dao đồ tể kia xuống rồi.
”
Chưa kịp nói xong, anh đã cảm thấy người trong tay mình đang dùng sức giãy dụa.
“Có chuyện thì nói, sao lại náo loạn như vậy?”
Anh đè cô xuống, dùng vũ lực khống chế sự phản kháng của cô, rồi vòng tay qua ôm cô và thì thầm.
Thực lực Thẩm Lưu Bạch không sánh được, đành phải thành thật ôm anh, ủ rũ nói.
“Cái gì anh cũng không biết.
”
“Em muốn cho anh biết chuyện gì thì tự mình nói với anh đi.
”
Người đàn ông thản nhiên đáp, nhưng lại nhận được một cái nhìn kỳ lạ từ cô gái.
“Được rồi.
”
Cô gật đầu.
“Em cũng không biết quá kỹ về chuyện này.
”
Cô dừng lại, nói thẳng suy nghĩ của mình và nhẹ nhàng nói.
“Nhóm thảo luận đó có tồn tại, nếu anh điều tra kỹ, có lẽ phát hiện ra được có sáu người trong số họ đang hoạt động tích cực nhất.
”
“Ba em và cộng sự của ba em, giáo sư Sâm, là những thành viên cốt cán, bốn người còn lại sống rải rác trên khắp thế giới, em không biết danh tính của họ.
”
“Người ta nói rằng họ chỉ đang thảo luận về việc điều trị tâm lý và bệnh tâm thần, nhưng sau khi nhóm bắt đầu tập hợp những người từ nhiều lĩnh vực khác, tình hình bắt đầu thay đổi.
”
“Một trong sáu người đặc biệt giỏi sử dụng các tín hiệu tâm lý để giao tiếp, ba em mới đầu còn chế nhạo kiểu điều trị này, nhưng khi ông ấy đến thăm phòng thí nghiệm của người khác, ông ấy đột nhiên thay đổi thái độ.
“
“Ông ấy đổi hướng nghiên cứu và thành lập viện cùng với giáo sư Sâm.
Các dự án của họ được hỗ trợ từ tư bản, nên theo hiểu biết của em, em chưa bao giờ thấy họ lo lắng về tiền bạc.
”
“Đó là cách mẹ em gia nhập viện nghiên cứu.
Bà ấy là một sinh viên Tiến sĩ ngành dược và là một sinh viên của giáo sư Sâm, bà đã gắn bó với giáo sư Sâm kể từ khi học tiến sĩ.
”
“Bà ấy sinh ra em và là người nuôi và bồi dưỡng em, đại khái là vì…bài kiểm tra IQ của em xuất sắc?”
Vừa nói xong, Thẩm Lưu Bạch thở dài một hơi, giọng điệu càng ngày càng trầm.
“Khi em khoảng ba