Đang nói chuyện, điện thoại di động của Cận Hải Dương đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, người đàn ông lập tức ngừng cười và ánh mắt trở nên sắc bén.
Thẩm Lưu Bạch nhìn thấy anh liền biết sắp phải đi làm, cô đứng dậy đặt bát đ ĩa trống trên bàn vào bồn rửa bát, kèm theo giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cô bắt đầu công việc dọn dẹp gọn gàng.
Lúc Cận Hải đặt điện thoại xuống, phòng bếp và phòng ăn đã sạch sẽ.
Thẩm Lưu Bạch đơn giản thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.
Người đàn ông nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Anh vào phòng tắm và rửa mặt.
“Một thi thể vừa được tìm thấy trong một tòa nhà thương mại kết hợp dân cư trên đường Thường Sơn.”
“Người chết là một phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi.
Cô ấy đã bị đâm nhiều lần.
Khi phát hiện thi thế, căn phòng đã đầy máu và cô ấy đã chết.”
“Vụ việc xảy ra ở tầng 17, tòa nhà Kim Vận, đây là phòng làm việc riêng của nạn nhân.
Đến sáng, nhân viên nội bộ và lễ tân mới phát hiện thi thể, hai người lập tức báo cảnh sát.”
“Phòng làm việc nơi xảy ra vụ án có tên là Tinh Vũ Tập, một phòng tập vũ đạo, bình thường chịu trách nhiệm chính trong việc liên lạc, tổ chức các buổi biểu diễn khiêu vũ và vận hành các lớp đào tạo khiêu vũ.
Chủ phòng làm việc là Vương Tinh Kinh, người ở Hải Đô, mọi người đang vội vã đến hiện trường và bắt đầu liên lạc với gia đình nạn nhân”
Cận Hải Dương nói sơ qua cho Thẩm Lưu Bạch về vụ án.
Nếu cuộc gọi đến là một vụ án giết người, pháp y hỗ trợ anh đương nhiên phải hành động cùng nhau.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, đơn giản thu dọn đồ đạc, hai người vội vàng ra khỏi cửa.
“Trở về phân cục trước, Lý Thành còn ở trên đường, chúng ta cùng nhau chờ cậu ấy đi đến hiện trường.”
Cận Hải Dương vừa khởi động xe vừa nói.
Khi Lý Thành đến, chiếc xe bán tải khí phách đã đậu ở lối vào trung tâm.
Cận Hải Dương ấn cửa sổ xe chào hỏi, nhân viên pháp chứng vui vẻ chạy tới, mở cửa sau leo lên.
Anh đã mê xe của đội trưởng Cận từ lâu rồi, là xe nhập khẩu nguyên chiếc khí phách, hoang dã, đi đâu cũng toát lên vẻ nam tính.
Tiếc là cơ hội ngồi lên thưởng thức cũng rất ít.
Trước đây anh luôn đi theo xe ở trung tâm, bây giờ nhờ giáo sư Thẩm mới có cơ hội cảm nhận một chút, tiếc là là mỗi lần đều bị hai người ngồi ghế trước ép nhét ăn cẩu lương, anh không còn tâm trạng gì.
Gần đây có tin đồn rằng đội trưởng Cận đã chia tay, ừ thật tuyệt.
Nữ thần đã lấy lại tự do, mắt chó của mình xem như đã được bảo vệ.
Ai biết vừa lên xe liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở ghế phụ.
Thẩm Lưu Bạch đang ngồi đọc ipad, sau khi người đàn ông bên cạnh khởi động xe, anh ta rất tự nhiên cầm lấy ipad trên tay cô, bỏ vào hộp đựng đồ ở giữa hai ghế.
“Đừng xem nữa, sẽ bị say xe đó.”
Vừa nói, anh vừa lấy hộp sữa ra đưa cho cô.
Cô gái có khuôn mặt thanh tú nhận lấy không chút phản đối, khéo léo nhét ống hút vào trong hộp, uống một ngụm rồi đưa lại hộp sữa.
“Nhiều quá, uống không hết.”
Người đàn ông cầm lấy và uống nốt phần sữa còn lại bằng ống hút, đồng thời đặt chiếc hộp rỗng vào tay nút mở cửa.
Toàn bộ các hành động đều tự nhiên như nước chảy, không có một chút xa cách hay trì trệ nào.
Lý Thành vô tình bị nhét một đống cơm chó, cảm thấy mắt chó của mình thật sự là xám xịt, cả thế giới tràn ngập mùi chua của tình yêu.
Không phải có tin đồn họ chia tay rồi sao? Không phải nói anh ấy đã bị đá rồi à? Không phải nói nữ thần đã có tình yêu mới sao?
Giữa con người với nhau…Có thể có một chút thành thật, một chút chân thành được không!
Cận Hải Dương lấy một chiếc hộp khác ném vào băng ghế sau, rơi vào