“Ý bà là … phòng tập nhảy của người chết do cô ấy và bạn trai cùng nhau mở?”
Cận Hải Dương sờ cằm, đầy ẩn ý hỏi.
Ai biết câu hỏi đơn giản này dường như đánh trúng nỗi đau của Trần Diễm Linh, khiến bà ta lập tức giống như một con nhím xù gai, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Cái gì cùng nhau mở? Tên ăn bám kia làm gì có tiền, chỉ là một vũ công.
Phòng làm việc này là của con gái tôi.”
Bà nghiến răng nói.
Nhìn thấy bà ấy như vậy, người đàn ông nhướng mày, nụ cười trên mặt càng thêm thâm trầm.
“Hay nói về bạn trai của Vương Tinh Kinh đi.
Cửa phòng tập nhảy không có dấu hiệu bị hư, rất có thể là người quen phạm tội.”
Nghe anh nói, vẻ mặt Trần Diễm Linh buông lỏng, cả người như uống một viên thuốc trấn an, không còn sự phản kháng và đề phòng như vừa rồi.
Nói đến bạn trai của con gái lớn, bà ấy liền lộ ra vẻ chán ghét.
“Anh nghĩ như vậy là đúng, anh cảnh sát! Nếu anh muốn tôi nói thì tên họ Mưu kia nhất định không phải người tốt! Tôi nghĩ cậu ta là vì tiền của Kinh Kinh của chúng tôi…”
Bà sẽ không bao giờ quên ngày gặp lại con gái ruột của mình lần đầu tiên.
Vương Tinh Kinh tiện tay cho bà tiền, cũng đủ để bà và con gái sống qua mấy tháng, bà thật không ngờ đứa trẻ bị bà bỏ rơi lúc mới sinh này lại trở thành một thổ hào!
Khóe miệng Vương Tinh Kinh rất giống bà, trời sinh dáng dấp nhỏ nhắn, tuy rằng cười nhìn mẹ, nhưng không có chút cảm giác thân thiết nào.
Huống chi tên mặt trắng bên cạnh con bé, bà nhìn thấy cậu ta không hề che giấu sự ghê tởm và khinh miệt trên khuôn mặt của mình, Trần Diễm Linh đã lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy rồi, cái khác không học được nhưng bản lĩnh nhìn sắc mặt lại rất thông thạo.
Đây cũng là kỹ năng bà dựa vào để kiếm sống.
Theo bản năng, bà biết người bạn trai vũ công của con gái bà coi thường bà, cũng đúng, bà và Mã Hân Hân nghèo túng, sao lại có được sự để ý của “nhà nghệ thuật”.
Nhưng khi quen lâu hơn với Vương Tinh Kinh, bà mới nhận ra “nhà nghệ thuật vĩ đại” này thật ra chỉ là tên mặt trắng ăn bám con gái bà mà thôi, nếu không có Kinh Kinh chống đỡ, người đàn ông kia sao có thể ngày ngày đi xe sang, mặc đồ hiệu nổi tiếng!
Cứ như vậy, người đàn ông đó làm giống như tất cả mọi người trên thế giới này đều nợ tiền cậu ta, còn không cho mẹ vợ tương lai như bà sắc mặt tốt.
Đúng là không thân với con gái lớn, nhưng Vương Tinh Kinh rốt cuộc cũng là đứa trẻ chui ra từ bụng bà! Nếu không có bà, tên mặt trắng như cậu ta sao có thể có cuộc sống xa hoa như vậy?
Bà và con gái nhỏ còn chưa được sống tốt như vậy!
“Ôi, lại nói, đây là số của tôi, Trần Diễm Linh tôi số không tốt, nếu không bây giờ cũng đã giàu có rồi.”
Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt xúc động.
Đối với chuyện này, bà đã hối hận vô số lần rồi, tại sao khi đó bà lại vì một cái đầm, một đôi giày mà bắt Vương Lâm ra ngoài làm việc!
Phải biết rằng, vào năm thứ tám sau khi ly hôn, thôn nhà họ Vương bắt đầu có kế hoạch thu hồi đất, khi đó ngôi nhà và khu đất của gia đình Vương Lâm có thể được thay thế bằng 3 ngôi nhà ở một số khu vực nổi tiếng ở Hải Đô, bây giờ đều có giá trên trời! Dù có tệ đến đâu thì việc phá bỏ mười tám căn nhà trên cùng một địa điểm cũng là điều đáng giá, đời này không cần lo ăn mặc nữa.
Bà vừa vỗ đùi vừa nói, vẻ mặt đầy ân hận và tiếc nuối cho những gì đã qua.
“Bà nói Mưu Vân Nhiên cùng Vương Tinh Kinh có quan hệ không tốt?”
Cận Hải Dương không kiên nhẫn khi nghe bà phàn nàn về cuộc sống, thẳng thừng đưa chủ đề quay về vấn đề anh quan tâm nhất.
Trần Diễm Linh đang nói chuyện tâm tình thì đột nhiên bị ngắt lời, thật ra trong lòng có chút không vui.
Nhưng dù sao bà vẫn biết đây là cục cảnh sát, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà đã