Sau khi tiễn Vương Trụ đi, Cận Hải Dương nhìn Thẩm Lưu Bạch cười, thật lâu không nói lời nào.
Giáo sư Thẩm bị anh làm cho rợn người, bất giác lùi lại một bước, vẻ mặt cảnh giác hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Có gì đáng cười?”
“Ha ha, được lắm, em rất có tiền đồ đó Thẩm Tiểu Bạch.”
Người đàn ông sờ vào chiếc cằm gợi cảm của mình, trên khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ vui mừng.
Tiền đồ gì?
Cô gái nhìn qua với ánh mắt khó hiểu, cô không hài lòng vì anh đã đổi tên mình thành “Thẩm Tiểu Bạch” mà không được phép.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.
Nghe như một con chó…
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu tình hình của cô, người đàn ông nổi lên lòng xấu xa.
Anh bước tới gần cô, vươn tay nắm lấy gò má dịu dàng của cô, dùng ngón tay mảnh khảnh dùng sức, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú vốn có lập tức bị kéo đến nhăn nhó.
“Làm gì vậy! Anh đừng trẻ con như vậy!”
Giáo sư Thẩm hừ một tiếng, tức giận, đưa mắt nhìn về phía Bùi Diệu đang ngẩn người ở bên cạnh, ý bảo cho người đàn ông biết có người ngoài ở đây, đừng lỗ m ãng.
Cận Hải Dương nhìn theo ánh mắt, lông mày rậm dài khẽ nhếch lên một góc rất đẹp.
“Cậu vẫn còn ở đây?”
“Không không không! Tôi không có ở đây! Tôi không có ở đây! Mọi người nhìn nhầm rồi! Tôi hoàn toàn không tồn tại! Tất cả những gì mọi người thấy đều là ảo giác!”
Bùi Diệu lắc đầu như trống bỏi, hét lớn một tiếng, dựa vào vách tường giải phẫu chạy ra ngoài, ngay sau đó không còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã nữa.
“Hiện tại không có ai.”
Người đàn ông thản nhiên nhìn lại, ôm cô gái mảnh mai vào lòng với nụ cười trên môi rồi xoa trán cô trìu mến.
“Cận Hải Dương, bây giờ là thời gian làm việc.”
Giáo sư Thẩm rất không hài lòng với ý định đột ngột của anh và nhẹ giọng ám chỉ.
“Giờ làm thì sao, chỉ cần em biết nắm bắt thời gian một chút.”
“Hơn nữa…”
Anh nhìn đồng hồ, rồi đưa mặt số cho cô gái xem.
“Anh đã tan sở cách đây mười phút.
Anh chỉ đang sử dụng thời gian cá nhân của mình để làm sâu sắc hơn mối quan hệ giữa anh và bạn gái.
Có vấn đề gì không?”
Anh nói điều này như không có vấn đề gì, nhưng vẫn có gì đó kỳ lạ, như thể bị bại lộ giữa ban ngày.
Thẩm Lưu Bạch cau mày muốn nói cái khác, chỉ nghe người đàn ông chuyển chủ đề.
“Anh vừa mới khen em, hôm nay em làm tốt lắm.”
Cô gái sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó, cô đã hiểu được ý tứ bên trong lời nói của anh, liền oán trách vài câu.
“Lúc nãy anh không nên nói em phiên dịch.”
“Em trao đổi trực tiếp với Vương Trụ vì em cần thông báo cho ông ấy về việc bắt buộc khám nghiệm tử thi.
Anh dẫn theo phiên dịch còn không dùng, đây không phải muốn gài người ta vào thế sao?”
Nghe cô nói vậy, người đàn ông lộ ra vẻ hài lòng.
“Tốt lắm, xem ra lời lúc trước anh nói em đều nghe được.”
“Anh chỉ là muốn khảo nghiệm em.
Nếu như thường gặp phải loại chuyện này, em sẽ sớm đã tự mình nhận ra, lần này tiến bộ không nhỏ.”
Sau đó, anh nói thêm một cách không biết xấu hổ.
Giáo sư Thẩm bị lời nói vô liêm sỉ của anh làm cho nghẹn ngào, nhịn không được trợn mắt nhìn anh, rồi chuyển đề tài sang hướng khác.
“Nói mới nhớ…vừa rồi em mới biết được, bạn trai của người chết tên Mưu Vân Nhiên sao?”
“Đúng.”
Cận Hải Dương tự nhiên đáp lại, nhưng giây phút sau, anh như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm.
“Thế nào, em quen Mưu Vân Nhiên hả?”
Anh hơi tiến lại gần cô, hơi thở nam tính dồn về phía cô đầy hung hãn, ép eo cô hơi ngả về phía sau, cưỡng ép kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Cũng không tính là quen, em vừa tình cờ gặp được một vũ công tên Mưu Vân Nhiên, cũng từng sống ở New York.”
Cô đang kể về người thanh niên chán nản mà cô gặp khi đến hội quán tư nhân với Vệ Nguyên ngày hôm đó.
Mặc dù cô cũng cảm thấy có chút trùng hợp, nhưng từ vài lời vừa nghe, Mưu Vân Nhiên