Khi Cận Hải Dương và Cao Đại Thượng bước vào phòng thẩm vấn số 3, sắc mặt Mưu Vân Nhiên không được tốt, thậm chí còn có vẻ ảm đạm.
Cận Hải Dương mặc kệ anh ta, dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn trước mặt.
Cộc, cộc, cộc,…
Hết nhịp này đến nhịp khác, có vẻ đều đặn, nhưng thực tế, thỉnh thoảng sẽ có một hai nhịp hỗn loạn, nghe rất khó chịu.
“Làm ơn đừng gõ nữa.”
Mưu Vân Nhiên lạnh lùng nói.
“Có gì thắc mắc thì cứ hỏi, để tôi ở đây lãng phí thời gian thì không tốt đâu.”
Anh dừng lại, vẻ mặt mỉa mai.
“Đừng nói là tôi không giết người, cho dù tôi có giết người, anh cũng không thể giữ tôi ở cục cảnh sát mãi được.”
“Nếu có chuyện muốn hỏi thì nhanh lên, thời gian có hạn, đến lúc đó cần hỏi, tôi cũng nhất định sẽ rời đi.”
Phốc.
Cận Hải Dương chế nhạo, từ từ chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của người đàn ông ngồi đối diện.
“Anh thật có hiểu biết, xem ra chương trình phổ cập pháp luật rất có tác dụng, khó có ai biết được trình tự tố tụng hình sự rõ ràng như vậy.”
“Vì anh đã vội như vậy thì tôi sẽ hỏi thẳng.”
“Sự việc xảy ra vào khoảng 3:40 sáng, tại sao anh lại xuất hiện ở tòa nhà Kim Vận?”
Câu hỏi vừa nói ra, Mưu Vân Nhiên cảm thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt đã thay đổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh đứng bên cạnh người trong lòng của Vệ Nguyên, lại được cô Thẩm dõng dạc giới thiệu là bạn trai, khi đó anh không hề thấy tiếc gì cho Vệ Nguyên, dù sao cô ta cũng đã bỏ lỡ một viên ngọc quý, lại đi chọn loại công tử ăn chơi này.
Nhưng mà, anh không ngờ rằng “công tử ăn chơi” trong mắt anh, hóa ra lại là cảnh sát!
Lúc sáng sớm khi nhìn thấy Cận Hải Dương ở cục cảnh sát, trong lòng anh có một điềm báo không rõ nguyên do.
Cận Hải Dương nhìn thấy anh ta đi cùng Hình Ti Ti, bây giờ Vương Tinh Kinh mới chết, một ngày sau đã đi mua sắm với một người phụ nữ khác, điều này chắc chắn rất đáng nghi.
Chưa kể, anh biết rất rõ người mẹ và cô em gái cùng mẹ kia của Vương Tinh Kinh không phải loại dễ qua mặt.
“Nói đi, không phải anh muốn hỏi nhanh sao, sao giờ tôi hỏi lại không nói?”
Cận Hải Dương quay bút trong tay có chút chán nản, trên mặt lộ ra ý cười nửa miệng.
Mưu Vân Nhiên lấy lại bình tĩnh, thu lại những suy nghĩ trước đó, nghiêm nghị trả lời.
“Tôi nhận được cuộc gọi từ Hình Ti Ti, cô ấy nói rằng giày của cô ấy để ở phòng làm việc và nhờ tôi đến lấy cho cô ấy.”
Anh nhắm mắt lại, biết rằng giải thích như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, nên anh đơn giản kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Năm năm trước, tôi đã chia tay với Hình Ti Ti.
Cô ấy là bạn gái cũ của tôi, nhưng cô ấy đã quấy rầy tôi nhiều năm như vậy, đe dọa tôi rằng cô ấy sẽ tự sát nếu tôi chia tay.”
“Tôi có thể làm gì, tôi không thể đứng nhìn cô ấy chết.”
“Cứ tưởng từ từ cô ấy sẽ quên, nhưng không ngờ phòng làm việc của Kinh Kinh lại hợp tác với vũ đoàn của cô ấy, làm gì có chuyện đó!”
“Đêm trước khi xảy ra sự việc, buổi biểu diễn của chúng tôi kết thúc.
Sau đó, Hình Ti Ti phải đề nghị tôi đi thuê phòng với cô ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, chúng tôi đã phát sinh quan hệ.
“
“Tiếng chuông điện thoại di động làm tôi bị đánh thức.
Hình Ti Ti lúc đó đã đi rồi, không biết cô ấy đã đi đâu, giọng nói trong điện thoại rất lo lắng, nói rằng Kính Kinh đã biết chuyện của chúng tôi, muốn thương lượng với cô ấy, sau đó họ xảy ra cãi vã, cô ấy để quên giày của mình ở phòng làm việc và yêu cầu tôi lấy lại cho cô ấy ”.
“Thật ra tôi không muốn đi, bởi vì còn quá sớm, hơn nữa hai bên đã vỡ lở vậy rồi tôi rất muốn thoát khỏi chuyện này.”
“Nhưng chung quy tôi cũng