Vụ án của Vương Tinh Kinh đã được giải quyết, Hình Ti Ti, Vương Lâm, Mưu Vân Nhiên phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, mọi việc được thực hiện theo đúng trình tự pháp luật.
Một số phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn các nghi phạm, nhưng cảnh sát từ chối với lý do vẫn còn đang điều tra, bởi vì sau đó họ phải đối mặt với số lượng lớn chứng cứ và điều tra chi tiết, bây giờ không phải thời cơ tốt để công bố vụ án.
Tuy nhiên, vào ngày xảy ra vụ án, nhiều người ở tầng trệt đã bàn tán trước tòa nhà Kim Vận, nhiều tin đồn khác nhau liên tục được lan truyền.
Với đủ loại nguyên nhân, tình tiết ly kỳ.
Từ gút mắc của hai người phụ nữ và một người đàn ông, rồi đến ân oán tình thù hai đời người, nếu như viết thành phim truyền hình cũng đủ cẩu huyết.
Nổi tiếng nhất là mẹ con Trần Diễm Linh.
Mặc dù vốn là cả hai không có vai trò gì trong vụ án này, họ chỉ đơn giản là dẫn đầu trong cuộc chiến giành tài sản sau đó, kỹ năng diễn xuất của họ đôi khi cường điệu và đôi khi tỉ mỉ, làm cho người ta không thể quên được.
Điều mà Thẩm Lưu Bạch không ngờ là Vệ Nguyên cũng tham chiến.
Thân phận của anh là đại diện cho Mưu Vân Nhiên, Thẩm Lưu Bạch nghĩ đến cảnh anh ấy đưa cô đến Dream World xem biểu diễn cũng là điều dễ hiểu.
Dù gì hai người cũng là bạn, cho dù Mưu Vân Nhiên là người như thế nào, anh ta cũng có quyền được bào chữa trước tòa.
Mời Vệ Nguyên, quả nhiên là một lựa chọn tốt.
“Ôi, không nghĩ đến có ngày anh lại đứng đối lập với em “
Cuối tuần tan sở, Thẩm Lưu Bạch gặp Vệ Nguyên ở dưới lầu khi chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy anh mặc đồ tây đeo cà vạt, trong tay xách cặp, mặc quần áo đi làm.
“Cổ phần của Tinh Vũ Tập cần phải được bàn giao, còn Mưu Vân Nhiên vẫn cần phải xem xét, gần đây đã chạy hai đầu rồi.
Sớm biết thế này, không bằng về nước đi thi công chức, xem có thể vào viện kiểm sát, như vậy còn có thể cùng em sát vai chiến đấu.”
Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch mỉm cười, nhưng không nói gì.
Cô biết đây chỉ là một lời nói đùa, dù sao Vệ Nguyên cũng giỏi về dân sự không kiện tụng, đại diện cho Mưu Vân Nhiên là vì tình cảm bạn bè thôi, anh không thể chuyển nghề được.
“Nhân tiện thì Patrick Lý sẽ đến Kinh Thành tham gia một hội thảo học thuật vào tháng tới, như anh đã đề cập với em trước đây, em vẫn chưa thay đổi ý định phải không?”
Nhìn thấy cô không đáp lại những ám chỉ trước đó của anh, trên khuôn mặt tuấn tú của Vệ Nguyên lộ ra vẻ buồn bã.
Tuy nhiên, anh đã làm rất tốt trong việc quản lý cảm xúc của mình, ngay sau đó anh mỉm cười trở lại và chuyển chủ đề một cách dễ dàng.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
Hội nghị học thuật ở Kinh Thành vào tháng tới có thể sẽ là hội nghị mà cô sẽ tham dự.
Nếu gặp phải ông ấy, cô sẽ không né tránh, nhưng cô sẽ không cố ý tiếp cận ông ấy, dù sao thì Patrick Lý là đồng nghiệp của ba cô, cô hiện đã sẵn sàng tránh xa các học giả nước ngoài trong lĩnh vực này.
“À, được rồi, theo ý em đi.”
Do dự một lúc, Vệ Nguyên muốn nói ra những lời trong lòng.
“Âm Âm, lần trước…những gì anh nói với em…em nên nghiêm túc suy nghĩ về nó …”
“Anh Cận không hợp với em, hai người từ tính cách, bối cảnh trưởng thành và lĩnh vực chuyên môn đều không liên quan đến nhau, lúc mới bắt đầu em còn thấy mới mẻ nhưng trong thời gian dài em sẽ cảm thấy nhàm chán.”
“Em quá độc lập, còn anh Cận là một người độc đoán, anh ấy không thể hòa nhập với thế giới của em và em cũng sẽ không hiểu thế giới của anh ấy.
Âm Âm, em là con gái, sớm muộn gì em cũng sẽ chịu khổ.”
Anh nhịn một chút rồi hơi ngượng ngùng nói.
“Thật ra…Anh có nhờ bạn bè ở Kinh Thành hỏi thăm tình hình của anh Cận.
Điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt, bắt đầu phát triển về phía Hải Đô.
Bây giờ, người nhà đều ở Kinh Thành.”
“Anh nghe nói rằng những gia đình như thế này ở Hoa Quốc thích liên hôn với nhau.
Những người bên ngoài vòng tròn của họ không thể hòa nhập, họ rất dễ bị coi thường.”
Nghe những lời chân thành của anh, Thẩm