Chuyện tình cảm của Phùng Vi không mấy ảnh hưởng đến Cận Hải Dương.
Tình yêu không phải trò chơi, anh cũng không cần tự ái gì đó đối với cô gái đã từng ngưỡng mộ, về việc Phùng Vi có thể tìm được mục tiêu mới, thật ra anh rất vui vẻ.
Điều tốt hơn là người phụ nữ này lại thích tình địch của mình!
Anh đứng trên ban công nhìn hai người dưới lầu, Vệ Nguyên có vẻ chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của Phùng Vi, giữ một khoảng cách nhất định với cô ấy.
Như vậy càng k1ch thích ý chí chiến đấu của cô ta, hai người dây dưa một lúc lâu dưới lầu thì xe của Phùng Vi mới phóng đi.
“Mấy năm nay nhà họ Phùng không tốt lắm, nhưng trong nhà vẫn còn chút của cải.”
Cận Hải Dương sờ cằm, cười nói.
“Phùng Vi tuy là đứa bé được sinh ra bên ngoài nhưng mẹ cô ấy biết tiến thủ, bây giờ đã danh chính ngôn thuận làm bà Phùng, nên dựa theo gia thế thì điều kiện của Phùng Vi không tệ, rất hợp với Vệ Nguyên.
“
Trong lời nói của anh có chút hả hê, Thẩm Lưu Bạch làm sao có thể nghe không ra.
Cô nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.
“A, yêu cầu của người trong vòng mấy anh thật cao.”
“Điều kiện Phùng Vi như vậy mà anh cũng coi thường, xin hỏi ai có thể lọt vào mắt của anh?”
Cận Hải Dương tùy tiện quay lại nhìn cô nhe răng cười, ôm cô đi về phía phòng.
“Cái gì? Tiêu chuẩn của anh tất nhiên cao rồi.”
“Anh thích những người thông minh, tốt nhất là 14 tuổi có thể được nhận vào đại học, khoảng 20 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, ngoại hình hợp mắt anh, tính cách không cần quá tốt, tốt nhất là có chút mâu thuẫn, còn phải biết làm nhiều thứ…”
Lúc đầu, giáo sư Thẩm nghe còn mỉm cười, nhưng càng về sau càng im lặng, cô tức giận đến mức nhéo anh một cái thật mạnh.
Cô đã quên rằng trên eo của người đàn ông này không có chỗ nào da thịt mềm mại, nhéo anh cũng làm ngón tay của cô rất đau.
“Đừng nhéo, lời anh nói em không nhớ à, đây là chỗ có thể nhéo sao.”
Cận Hải Dương vươn tay nắm lấy tay cô, vừa xoa vừa cười đùa.
“Làm sao vậy, nói em không đúng sao? Bây giờ không nghe hợp tai liền trở mặt, còn ra tay nữa…”
Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Giọng nói từ bên cạnh truyền đến, đúng ra là khách đến thăm Thẩm Lưu Bạch.
Cận Hải Dương đi tới mở cửa, chỉ thấy Vệ Nguyên đứng ở trước cửa phòng bên cạnh, trên mặt lộ ra một chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh mở cửa.
“Tôi có chuyện tìm Âm Âm, em ấy không có ở nhà à?”
Anh ta chỉ vào cửa nhà Thẩm Lưu Bạch.
Cận Hải Dương không có trả lời, mà hơi nghiêng thân hình cao lớn, để lại một khoảng trống cho Thẩm Lưu Bạch đi ra.
“Anh đang tìm tôi à? Có chuyện gì vậy?”
Cô gái thò đầu ra sau người đàn ông tò mò hỏi.
Khi Vệ Nguyên nhìn thấy cô từ bên cạnh đi ra, vẻ mặt có chút buồn bực, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt.
“Âm Âm, sáng nay, anh nhận được email từ tiến sĩ Patrick Lý.
Ông ấy nói sẽ đến Hải Đô vào thứ sáu, ở lại một ngày, sau đó bay đến Kinh Thành để họp.”
“Anh tới hỏi em, em có muốn gặp ông ấy không? Nghe nói ở nước ngoài ông ấy rất có ảnh hưởng lĩnh vực liên quan, anh thấy gặp một chút cũng tốt.”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Tôi sẽ bay đến Kinh Thành vào thứ sáu.”
Cô mỉm cười, cảm thấy may mắn vì đã tìm được lý do để từ chối.
“Vì sao? Cuộc họp hằng năm không phải đến thứ hai mới chính thức bắt đầu sao? Em đi sớm như vậy làm gì?”
Vẻ mặt Vệ Nguyên kinh ngạc hỏi.
“Tôi có một dự án cần thực hiện với phòng thí nghiệm của Học Viện Cảnh Sát Kinh Thành, lần này tôi phải đối chiếu số liệu.”
Thẩm Lưu Bạch giải thích đơn giản, không muốn tiết lộ thêm.
“Ồ.”
Vệ Nguyên gật đầu.
“Vậy thì anh sẽ giúp em từ chối ông ta.
Dù sao, hai người vẫn có cơ hội gặp nhau trong cuộc họp thường niên.”
Nói đến đây, anh ta như thể chợt nhớ ra điều gì đó.
“Thứ sáu em tới sân bay,