Sau những lời này, người cảnh sát trẻ mất bình tĩnh hoàn toàn.
Cô gái này chưa nhìn thấy hiện trường nhưng chỉ nhìn hai bức ảnh đã có thể suy ra rất nhiều điều, gần như hoàn toàn giống với biên bản khám nghiệm tử thi và báo cáo của pháp chứng!
Anh ta nhìn lướt qua bản báo cáo thẩm định mới đưa ra, không nói nên lời.
Xem ra bọn họ không phải khoe khoang, pháp y của Hải Đô mạnh thật!
Đúng vậy, Thẩm Lưu Bạch không phải mục tiêu nghi ngờ chính của bọn họ.
Chưa nói đến thân phận, nhưng không dễ để một cô gái gầy gò có thể hạ gục một người đàn ông trưởng thành.
Quan trọng nhất, họ tìm thấy toàn bộ quá trình trốn thoát của Thẩm Lưu Bạch trong đoạn băng ghi hình trước tòa nhà, vài phút sau, người chết Hàn Trung Uy được tìm thấy lần cuối trên bệ cửa sổ nơi cô rời đi, anh ta đứng ở đó khoảng 5 phút.
Lúc đó, anh ta vẫn còn sống.
Tuy nhiên, dù sao thì cô cũng xuất hiện tại hiện trường vào thời điểm xảy ra vụ án, ý định ban đầu của cảnh sát là tìm cô để lấy manh mối, dù sao thì vụ án này xảy ra quá đột ngột, ảnh hưởng cũng không ít.
“Thật ra, gần đây ở Hải Đô cũng xảy ra một vụ án tương tự.”
Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng bổ sung.
“Hung thủ cũng dùng một vật sắc nhọn đâm vào tim của người chết từ phía sau, giống hệt với cách thức và vị trí của Hàn Trung Uy.”
“Mười năm trước, ở Hải Đô xảy ra một vụ án giết người liên hoàng, cũng dùng một phương thức tương tự, nhưng tôi không chắc là cùng một người.
Tôi nghĩ đây là một hướng điều tra.”
“Cô nghĩ ai làm việc đó?”
Người cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh không lên tiếng đột nhiên hỏi.
Giọng nói của ông ta rất uy nghiêm, khuôn mặt bình thường rất sáng sủa, nhưng lại có phần giống với dáng vẻ nghiêm nghị của Cận Hải Dương.
Cô cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói.
“Như tôi đã nói trước đây, xét từ phương pháp giết người và tình hình vết thương, hung thủ có khả năng là một người quen thuộc với cấu trúc cơ thể người hoặc đã được đào tạo qua.
Tôi nghĩ nhiều khả năng là một bác sĩ hoặc là quân nhân.”
“Thân hình cao lớn, người này đã ở trong thang máy vận chuyển hàng hóa trong phòng thí nghiệm một thời gian, ở đó chắc là có chút manh mối.”
“Tôi đã khóa cả cửa trước và cửa sau của phòng máy tính, theo lý thuyết dù cho có chìa khóa cũng không thể mở từ bên ngoài.
Vì người chết đã chết trong phòng máy tính nên rất có thể họ đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để vào cửa.
Anh có thể kiểm tra cửa.
Nếu khóa bị phá hư, thì khả năng người đó được huấn luyện đặc biệt cao hơn.”
“Trên thực tế, trang web này có thể là dấu hiệu cho thấy hành động của kẻ tình nghi.
Trang web này đến từ một email không xác định mà tôi nhận được khi đến Kinh Thành, anh có thể điều tra nó.”
Vừa nói, cô vừa cung cấp cho cảnh sát ảnh chụp màn hình blog từ điện thoại di động của mình.
“Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của tôi dựa trên tình hình hiện tại, các chi tiết cụ thể là tùy thuộc vào bằng chứng mà anh đã tìm thấy.”
Người cảnh sát trung niên gật đầu.
“Cảm ơn sự hợp tác của cô, chúng tôi hy vọng cô có thể để lại mẫu DNA để đối chiếu…”
“Được, tôi đồng ý.”
Cuộc thẩm vấn nhanh chóng kết thúc, khi hai cảnh sát hộ tống cô ra ngoài thì thấy Cận Hải Dương đã đợi rất lâu ở cửa.
Người đàn ông bước tới bắt tay viên cảnh sát bên cạnh cô, sau đó người đàn ông trung niên nghiêm túc mỉm cười vỗ vai anh.
“Được đó, thằng nhóc, lần này cậu kiếm được một cô vợ đáng tin rồi!”
Lực tay rất mạnh, Cận Hải Dương nhận hai cú đánh mạnh, sau đó bất đắc dĩ đáp.
“Anh Trình, em cũng đã rất cố gắng đó.”
“Ha ha, cậu đúng là được voi đòi tiên, khách sáo với cậu cậu liền không khách sáo rồi.”
Người cảnh sát trung niên vừa cười vừa mắng, xem ra hai người có quan hệ rất tốt.
“Ồ, Tiểu Bạch, anh quên không giới thiệu.
Đây là cảnh sát Trình, Trình Hồng Khoan, sư phụ đưa