Thẩm Lưu Bạch không có ý kiến gì về những lời Vệ Nguyên nói.
Cô không phải ngốc bạch ngọt, sẽ không mất lý trí chỉ vì những lời tỏ tình ngắn ngủi này.
Tương tự như vậy, cô sẽ không bỏ rơi người bạn Vệ Nguyên này vì những nghi ngờ vô căn cứ trong lòng.
Cô nhận thức được tình hình hiện tại của mình, cũng biết rằng lúc này cô không thể tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình.
“Đừng nói nữa, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây đi.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Ánh sáng trong mắt Vệ Nguyên dần tắt, anh lặng lẽ gật đầu, lôi kéo thân thể vẫn còn yếu ớt đi đến trước cửa kho, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn đi một mình, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với Thẩm Lưu Bạch.
Đúng là không có người ở cửa, khó có thể tin tưởng hai người bọn họ có thể đơn giản chạy ra như vậy, Lộ Trung Quân cũng không có sắp xếp khác.
Tuy nhiên, khi cả hai đi ra thì phát hiện mình đã bị Lộ Trung Quân gài bẫy, nơi này vốn không thể chạy xa được.
Đây là một hòn đảo, nơi họ bị mắc kẹt chỉ là một ngôi nhà ván đơn sơ, bao quanh là biển cả vô tận, chỉ có một ngọn núi trơ trọi, thưa thớt vài mảng xanh.
Bến tàu không có thuyền, trên đảo cũng không có tín hiệu, việc rời bến hay kêu cứu là điều gần như không thể.
“Có chức năng định vị không? Em và…có chia sẻ định vị chung không?”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch gật đầu, Vệ Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tốt rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm một nơi tương đối an toàn chờ cứu viện.”
Anh quay đầu nhìn về phía ngọn đồi cằn cỗi không xa phía sau, Thẩm Lưu Bạch không muốn rời khỏi bến tàu gần đây.
Nếu Cận Hải Dương có thể đến trước Lộ Trung Quân thì sẽ đậu tàu ở đây, nếu Lộ Trung Quân là người đến trước, cô cũng có thể nhìn thấy ở đây.
Nếu như Vệ Nguyên thật sự không phải đồng lõa của hắn, hai người đối phó với hắn càng nắm chắc hơn, nhưng nếu hai người đã thông đồng từ lâu, thì đề nghị lên núi rất đáng nghi.
Thấy cô không trả lời, Vệ Nguyên nở một nụ cười gượng gạo.
“Âm Âm, em còn đang nghi ngờ anh sao?”
“Hai chúng ta…tại sao hôm nay phải đi đến nước này?”
Anh dừng lại và thở dài, khuôn mặt đẹp trai đầy nét u buồn.
“Gặp em khi anh mới 10 tuổi.
Em còn nhỏ, đi đứng còn không vững, ngày nào cũng đứng ở cửa với bình sữa cạn, trông rất ngốc.”
“Lúc đó anh đã nghĩ, cô bé này thật ngốc, người dì bên cạnh thật đáng thương, phải sống chung với một đứa trẻ ngốc rất khó khăn.”
“Về sau anh mới biết được không phải em ngốc, chỉ là không biết người bình thường nên sống như thế nào.”
Anh dừng lại, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Thẩm Lưu Bạch đang ngồi cách đó không xa, một chút do dự thoáng qua trên mặt.
“Khi chúng ta gặp lại nhau, anh thấy em không thay đổi nhiều.
Cho nên…lúc trước…em đã sống không tốt đúng không?”
Những gì anh ta nói rất mơ hồ, nhưng Thẩm Lưu Bạch hiểu rõ.
Ý Vệ Nguyên là mấy năm họ xa cách, cô vẫn đối nhân xử thế giống cô bé ngốc ngày xưa, không biết cách sinh hoạt của người bình thường, điều này nói lên hoàn cảnh sống trước đây của cô có vấn đề.
Cô không nói mà chỉ lặng lẽ nhìn mặt biển yên ả, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Ánh mắt Vệ Nguyên tối sầm lại.
Anh cười tự giễu, sau đó tự mình nói tiếp.
“Anh vốn tưởng rằng, em giống như cô bé ngày xưa, em chờ người khác cứu rỗi.”
“Khi đó anh có ảo tưởng rằng, anh tiến vào thế giới của em lúc 10 năm trước, nhiều đứa trẻ như vậy, thật ra có rất nhiều bạn nam thích em, bởi vì