Diêm Tử Long không nói lời nào, Cận Hải Dương cũng không vội.
Anh dựa lưng vào ghế trong phòng thẩm vấn, híp mắt nhìn chằm chằm chàng trai đối diện, nhìn qua không khác gì con sư tử lười biếng.
“Tôi muốn uống nước.”
Một lát sau, Diêm Tử Long nói chuyện.
Anh ta nhận nước ấm của Cao Đại Thượng đưa, một hơi uống cạn.
“Cảm ơn.”
Lần này rất lễ phép, không có kiêu ngạo như lần trước.
“Không giả bộ nữa?”
Cận Hải Dương cười nhìn anh ta, không chút để ý di chuyển bút trong tay.
Diêm Tử Long lắc đầu.
“Điều kiện không cho phép.”
“Đến lúc này rồi, nếu tôi còn giả ngu, nói không chừng cái mũ giết người này sẽ đội lên đầu tôi.”
Nghe anh ta nói vậy, khóe môi Cận Hải Dương hơi nâng lên, lộ ra ý cười.
“Cũng không đến mức như vậy, chưa có kết quả nghiệm thi, hiện trường cũng còn nhiều điểm đáng nghi, không chắc là cậu.”
“Cảm ơn mọi người.”
Diêm Tử Long cười to, lộ ra nụ cười không có thành ý, sau đó hít một hơi sâu, chậm rãi nói.
“Mặc kệ mọi người tin hay không, người trong băng ghi hình kia không phải tôi.”
“Tôi không biết sao hắn vào được nhà tôi.
Hắn còn bắt chước từng bước đi của tôi, thời gian đó tôi đang ở bên ngoài, chưa từng trở về.”
“Có nhân chứng không?”
Cận Hải Dương hỏi.
Diêm Tử Long hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không có.”
“Khóa vân tay nhà cậu, ai có thể mở ra?”
“Tôi, người đại diện của tôi, Trương Đạc, người giúp việc cho tôi, còn có chị Chu.”
“Chị Chu chính là Chu Thi Vận?”
“Đúng vậy.”
Khi người đàn ông hỏi đến vấn đề này, rõ ràng nhìn thấy trong mắt chàng trai nhất thời cứng đờ.
Tuy rằng đã sớm bình thường trở lại, nhưng Cận Hải Dương vẫn tinh tường nhận ra dao động trong lòng anh ta, liền hỏi một câu khác.
“Cậu cùng Chu Thi Vận có quan hệ gì?”
Có lẽ đã điều chỉnh tốt trạng thái, lúc này Diêm Tử Long trả lời rất thoải mái.
“Chúng tôi ở cùng một công ty, chị Chu là tiền bối tôi kính trọng nhất, vẫn luôn rất chiếu cố tôi, tôi có chuyện gì thường đến nhờ chị ấy giúp đỡ.”
Đây là câu trả lời tiêu chuẩn được đưa ra bởi công ty, lại không phải cái Cận Hải Dương muốn nghe.
Anh nâng một bên mày, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
“Chiếu cố cậu? Mỗi ngày đều đến nhà chiếu cố cậu?”
“Diêm Tử Long, cậu đã xem qua băng ghi hình, số lần Chu Thi Vận đến nhà cậu hơi nhiều, cậu nói là do công ty sắp xếp tôi cũng không nói được gì.
Nhưng mà cậu đi con đường thần tượng này, công ty mấy người chắc não hư hay rớt mất rồi mới cho xào loại chuyện này, đó không phải muốn lăng xê cậu mà là muốn đùa chết cậu đó, cậu nói xem đúng không?”
“Nghe nói, tin đồn giữa cậu và Chu Thi Vận hai năm trước đã có, vậy không giống như công ty sắp xếp lăng xê.”
Nghe anh nói vậy, trên mặt Diêm Tử Long lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nhưng anh ta vẫn kiềm chế tính khí của mình, một câu cũng không nói, dường như không chuẩn bị trả lời về vấn đề tin đồn đó.
Cận Hải Dương cũng không quan tâm.
Anh bắt đầu lật xấp tài liệu dày cộm trên tay, cũng không thèm nhìn đến chàng trai đối diện một cái.
Đợi một lúc lâu, Diêm Tử Long rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền hỏi.
“Anh không hỏi tôi cái gì sao?”
Cận Hải Dương ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cười thâm sâu.
“Hỏi cái gì?”
Nói tới đây, anh bỗng nhiễn nghĩ đến gì đó.
“À, đúng rồi.”
“Sao không thấy băng ghi hình theo dõi sau vườn nhà cậu.”
“Sau vườn có thể quay đến bên trong nhà tôi, tôi không mở, chỉ để đó dọa người thôi.”
“Nhưng việc này người khác không biết.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Cậu một mình phấn đấu đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.”
Diêm Tử Long nhếch miệng cười, không chút để ý đáp.
“Thầy cô trong viện phúc lợi đối xử với tôi rất tốt, nhưng là do thành tích của tôi không tốt, không phải người có thiên phú học tập, nên dứt khoát nhân lúc mình còn trẻ tuổi liều một phen, ít nhất gương mặt này vẫn còn dùng được.”
Thân thế của anh ta không phải bí mật gì, cô nhi cố gắng tự mình vươn lên từng ngày cũng là điểm thu hút do công ty tạo cho anh.
“Xem ra Chu Thi Vận giúp cậu không ít.”
Cận Hải Dương chỉ vào từng dòng trong hồ sơ nói.
“Đầu tư phim thần tượng “Bà Chủ Hoa Khôi Của Tôi” là của công ty cá nhân Chu Thi Vận đầu tư, tuy thành tích phim này không tồi, nhưng khi bắt đầu không ai xem trọng, đây là Chu Thi Vận dốc toàn lực lăng xê cậu.”
“Chậc, chậc, 3000 vạn đầu