“Không, không cần.”
Kỷ Hâm nhẹ giọng nói.
“Đã đủ rồi.”
“Nghe nữa cũng chỉ làm xấu mặt mình thôi.”
“Có một số việc, tôi làm sai thì chính là sai rồi, không thể bởi vì sai lầm của mình mà xem như chưa xảy ra chuyện gì.”
Ông ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người đứng song song trước mắt, vẻ tiều tuỵ trên mặt hiện lên một tia hoài niệm.
“Tuổi trẻ thật tốt.”
Ông ta khẽ thở dài.
“Rất lâu trước kia, tôi và Mỹ Hoa cũng giống như vậy…Xứng đôi.”
“Chúng tôi là đồng hương, đều là những đứa trẻ lớn lên ở thung lũng, chúng tôi cùng nhau đến thành phố lớn kiếm sống.”
“Mỹ Hoa lớn lên xinh đẹp, miệng lại ngọt, cô ấy thường nhận được vài vai nhỏ, còn tôi ở đoàn phim lớn quay phim cổ trang, thỉnh thoảng đóng vai thế thân.”
“Chúng tôi mất liên lạc một thời gian.
Khi tôi gặp lại cô ấy, tôi thấy cô ấy đang bị một tên côn đồ bắt nạt.
Khi đó tôi đã đóng được vài bộ phim, tuổi trẻ có chút danh tiếng nên liền ra tay đánh tên kia một trận.
Không nghĩ đến tên đó cũng khá cứng rắn, lấy ống thép đánh gãy chân trái tôi, từ đó tôi liền không thể đóng phim nữa.”
“Mỹ Hoa áy náy, vẫn luôn chiếu cố tôi, sau khi bình phục tôi cũng cầu hôn với cô ấy và cũng được cô ấy đáp ứng.”
“Nửa đời người cứ trôi qua như vậy, sự nghiệp của Mỹ Hoa ngày càng tốt, cứ nghĩ sẽ có thể công khai thì cô ấy bỗng nhiên điên cuồng xem trọng tên tiểu bạch kiểm kia.”
“Tôi đã nhận ra cô ấy đúng là đã động tâm.
Đem tiền trong nhà để thiết lập quan hệ cho hắn, cuối cùng còn vì hắn ta mà thành lập công ty điện ảnh, đặt cược toàn bộ tài sản của mình vào hắn!”
“Tôi đã khuyên cô ấy, người ta kém cô ấy 20 tuổi, nếu không phải có âm mưu thì vì sao người ta phải ở cùng bà thím trung niên.”
“Chỉ là cô ấy không nghe! Cô ấy còn mua nhà cho tên nhóc kia, mỗi ngày đến tìm hắn, cuối cùng còn ở qua đêm không về ngủ.”
“Tôi không thể chịu đựng được, tôi cãi một trận lớn với cô ấy, tôi không muốn giết cô ấy, tôi chỉ muốn cô ấy im lặng và sau đó nói lý lẽ với cô ấy.”
“Chỉ là không nghĩ đến, khi tôi buông tay cô ấy đã chết.”
“Tôi rất sợ hãi, nhưng tôi càng tức giận hơn.
Dựa vào cái gì tôi ngộ sát Mỹ Hoa, tôi sẽ mất tất cả, tên nhóc kia câu dẫn cô ấy thì không có báo ứng sao!”
“Tôi liền có một suy nghĩ, tôi đem thi thể Mỹ Hoa bỏ vào vali đựng đạo cụ, tôi mặc quần áo của Mỹ Hoa, Cải trang thành cô ấy, sau đó lái xe mang thi thể của cô ấy đến nhà tên nhóc kia.”
“Tôi dùng đất sét chuyên dụng lấy dấu vân tay của Mỹ Hoa, dùng chìa khóa của cô ấy mở cửa, sau đó treo thi thể của cô ấy lên cầu thang nhà tên nhóc kia.”
“Tôi mặc quần áo của tên nhóc kia, từ sân sau nhảy ra ngoài rồi lại đi vào cửa chính, làm giả bằng chứng tên nhóc kia về nhà.
Sau đó xem xét thời gian, tôi liền mang theo vali rời khỏi hiện trường.”
“Lúc trước ở đoàn phim té ngã một lần, vết thương ở chân tôi lại tái phát.
Vì cải trang nên tôi không mang thạch cao, khi nhảy tường lại khiến vết thương nặng thêm, lúc trở về chân tôi đã không thể cử động.
Tôi chỉ có thể nhờ học trò Vu Nhạc Nhạc đem thú bông và vali ném đi, nhưng không nghĩ đến cô ấy không nghe lời, đúng là tạo hoá trêu người…”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên ngồi xe lăn thở dài một hơi, trong mắt hiện lên sự đau khổ và bi thương vô hạn.
“Nếu không phải Mỹ Hoa làm quá mọi chuyện lên, sự kiện ngoài ý muốn này sẽ không xảy ra.
Nói đến cùng, tên nhóc tâm địa xấu xa kia phải chịu trách nhiệm lớn nhất!”
Nghe ông nói vậy, Cận Hải Dương nhịn không được bật cười.
“Ngoài ý muốn? Ông nói đây là sự cố ngoài ý muốn?”
Anh ta dường như đã nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời, đôi mắt đen tràn đầy vẻ mỉa mai.
“Đúng là mặt dày vô sỉ đến tôi cũng không nghe được nữa.”
“Không nói đến Chu Thi Vận có thật sự có lỗi với ông hay không.
Trong toàn bộ vụ án này, tôi không cho rằng đã có bất kỳ tính huống ngoài ý muốn nào xuất hiện đâu.”
“Người chết