Rạng sáng, trong phòng giải phẫu của Trung Tâm Pháp Y.
Đồ Giai Giai lặng lẽ nằm trên bàn giải phẫu, vết máu trên mặt đã được lau sạch, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn.
Đồ Giai Giai rất đẹp với đôi mắt to và khuôn miệng nhỏ, sống mũi cao thẳng, tuy dáng người chưa phát triển hoàn toàn nhưng qua đường nét khuôn mặt và tỉ lệ cơ thể có thể thấy cô bé là một cô gái xinh đẹp.
Chỉ là bây giờ, cô bé đã nhắm mắt vĩnh viễn, không còn cơ hội nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ.
Cô bé vẫn còn mặc đồng phục của trung học Tinh Huy.
Bởi vì vụ án này, khu dạy học trước hiện trường vụ án vẫn còn đang được dọn dẹp, trường học chỉ có thể tạm nghỉ một ngày, tất cả học sinh bị yêu cầu phải hoạt động trong khu sinh hoạt, không ai được đến gần hiện trường vụ án.
“Đúng là một cô bé ngoan ngoãn, thông minh nghe lời, chỉ là không thích nói chuyện, nhưng con gái điềm đạm chút cũng tốt.”
“Cô bé rất được nam sinh trong lớp hoan nghênh, anh từng thấy cô bé bị các nữ sinh khác bắt nạt vì có nam sinh thích cô bé.”
“Cô bé dường như không đi học, mấy ngày nay dường như ngày nào anh cũng nhìn thấy cô bé, giống như đang chờ ai đó.”
Cận Hải Dương nhàn nhạt nói.
Trọng miệng anh ngậm một điếu thuốc, không đốt lên, tất nhiên là tâm tình không tốt.
“Đây là đồ vật Lý Thành tìm được trong cặp xách của cô bé, đã đối chiếu nét chữ, xác định là bút tích của cô bé.”
Thẩm Lưu Bạch đưa qua một lá thư bị niêm phong, trên đó chỉ viết một hàng chữ.
“Thật xin lỗi ba, cuối cùng so ra con vẫn không phải là cô ta.”
Nét chữ có chút lộn xộn, những nét cuối cùng xuyên qua mặt sau của tờ giấy, hiển nhiên lúc đó Đồ Giai Giai đang rất kích động.
“Cuối cùng so ra con vẫn không phải là cô ta…So cái gì? Áp lực học hành quá lớn sao?”
Cận Hải Dương sờ cằm.
“Lại nói, trẻ con tuổi này còn có thể so cái gì, chắc là yêu cầu của phụ huynh quá cao.”
“Thật ra, Đồ Giai Giai đã rất giỏi, bởi vì thành tích không tốt mà nghĩ quẩn tự sát, như vậy muốn chết là do chịu đựng áp lực tâm lý rồi.”
Người đàn ông có chút cảm khái nói.
Theo ngày sinh trên thông tin nhân khẩu, Đồ Giai Giai năm nay mới hơn mười hai tuổi một chút, là độ tuổi mà những đứa trẻ bình thường còn đang học tiểu học.
Nhưng cô bé đang học năm thứ hai sơ trung, còn học ở một trường điểm ở Hải Đô, Bùi Diệu, người phụ trách điều tra đã tìm gặp giáo viên của cô bé, giáo viên nói rằng điểm số của cô bé luôn thuộc loại tốt nhất trong lớp học, vì vậy cô bé cũng đươc xem là một thần đồng.
Anh nhịn không được nhìn thoáng qua thần đồng trước mặt, trong đồi không tự chủ bắt đầu so sánh hai người họ.
Anh bỗng nhớ đến có lúc mình đã cảm thấy Đồ Giai Giai có thần thái rất giống Thẩm Lưu Bạch.
Trầm tĩnh, chuyên tâm.
Đây không chừng là điểm chung của thần đồng.
Chỉ là, trên người Đồ Giai Giai luôn có chút nhát gan và đề phòng, cô bé dường như rất sợ người lạ mà mình không quen biết, giống như một con chuột nhỏ trốn trong bóng tối.
Anh càng nghĩ càng xa, cho đến khi nghe được Thẩm Lưu Bạch nói đến kết quả nghiệm thi thì anh lập tức phục hồi tinh thần lại.
“Người chết không có vết thương hở trên cơ thể, lượng máu chảy ra ít, vì vậy vết thương được hình thành tại một thời điểm.”
“Người chết có một vết thương toàn diện ở bên trái cơ thể, phân bố rộng.
Cánh tay trái và chân trái bị gãy, đó là vị trí va đập.
Người chết có vết bầm tím quanh mắt, một lượng nhỏ máu chảy ra từ khoang mũi và ống tai ngoài, các vết máu văng khắp nơi chứng tỏ hộp sọ đã bị vỡ.”
“Lý Thành đã so sánh các dấu vân tay và dấu chân tại hiện trường, xác định rằng tất cả đều thuộc về người chết.
Thêm vào đó là chiếc cặp xách và thư tuyệt mệnh được tìm thấy tại hiện trường, có thể loại trừ khả năng người chết bị giết.”
Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương thở dài một hơi.
Lại là tự sát.
Chẳng lẽ đúng là đêm nguyền rủa luân hồi sao?
Cứ bốn năm sẽ xuất hiện một người chết, hai người nhảy lầu trước đó anh còn đang ở trong quân đội, không nghĩ đến anh vẫn