“Tất nhiên, đây chỉ là suy luận của anh thôi.
Dù có đúng hay không thì anh vẫn cần báo cáo của em để chứng minh.”
Cận Hải Dương cười nói.
Tuy nói như vậy, nhưng ánh sáng trong mắt đã thể hiện rõ thái độ, anh chắc chắn chuyện này có liên quan với Đồ Hạo Nhiên.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Cận Hải Dương.
“Có thông tin gì về thủ tục nhận nuôi của Đồ Giai Giai không?”
Cận Hải Dương lắc đầu.
“Nơi sinh của Đồ Giai Giai ở rất xa.
Anh đã nhờ Chu Bằng và Vương Dật kiểm tra.
Chắc mấy ngày nữa sẽ có kết quả.”
Ngón tay dài của người đàn ông gõ lên bàn, ngập ngừng hỏi.
“Em cho rằng Đồ Giai Giai chưa đủ 14 tuổi?”
“Nếu cô bé thật sự đã qua tuổi này, cô bé có quyền lựa chọn hành vi của mình, đối với tình cảm của cô bé với Đồ Hạo Nhiên, có thể là nhất kiến chung tình.”
“Khoảng cách giữa tuổi xương và tuổi tác là chuyện bình thường, nhưng Đồ Giai Giai mới phát triển xương cụt thứ ba, vòm hai bên đốt sống xương cùng vẫn chưa lành.
Theo sự phát triển xương của người Hoa Quốc, cô bé có thể chưa đến 14 tuổi.”
“Không phải không có trường hợp đặc biệt, nhưng dù sao cũng là xác suất không cao.
Hiện tại, cô bé chắc là chưa đủ 14 tuổi.”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, vẻ bất định trong mắt Cận Hải Dương lập tức biến mất.
Về vấn đề chuyên môn, anh vô cùng tin tưởng cô, anh cảm thấy chỉ cần cô có kết luận của mình thì sẽ không sai.
“Được rồi, chuyện đã xong rồi, bây giờ tập trung ăn cơm đi, lát nữa về trường với anh nhé?”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch bối rối ngẩng đầu lên khỏi bát.
“Cùng nhau? Anh đi làm gì?”
Người đàn ông cười lớn trước giọng điệu quyết đoán phi thường của cô, anh đưa tay xoa tóc cô, nheo mắt nói.
“Em quên những gì anh đã nói với em hôm qua rồi đúng không?”
“Anh là giám khảo đặc biệt trong cuộc thi kỹ năng chiến đấu của Học Viện Hình Cảnh.
Anh đã dành một ghế cho em.
Em thật sự không để ý nha!”
Ăn xong, cả hai chạy xe về Học Viện Hình Cảnh.
Còn dư thời gian, Cận Hải Dương không về phân cục, mà chỉ ngồi trên sô pha bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Lưu Bạch, ung dung lướt điện thoại.
Mỗi khi có ai đi vào, anh đều niềm nở đứng lên tiếp đón, giống như người phát ngôn của Thẩm Lưu Bạch.
Chắc chắn trong vòng hai tiếng đồng hồ, một nửa số pháp y đều biết rằng bông hoa giáo sư Thẩm thanh cao lạnh lùng cuối cùng cũng bị hái đi.
Tuy nhiên, những tác động xấu của sự cố vào buổi sáng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Đội trưởng Cận vừa trẻ vừa đẹp trai, chiếc xe anh ấy lái cũng rất có giá trị, cử chỉ với giáo sư Thẩm còn đáng yêu nữa, có ngốc mới tin lời một người phụ nữ điên nói.
Chưa kể anh còn là đội trưởng Đội Hình Sự, có danh tiếng, có thân phận, rất nhiều người trong khoa pháp y đều biết anh, tuyệt đối không thể giả dối được.
Tin đồn kéo dài giữa giáo sư Thẩm và đội trưởng Cận đã lặng lẽ đâm chồi bén rễ ở Học Viện Hình Cảnh.
2 giờ rưỡi chiều, đại hội hàng năm của Học Viện Hình Cảnh chính thức bắt đầu.
Thẩm Lưu Bạch ngồi ở hàng thứ nhất có tầm nhìn đẹp nhất, nhìn bầu không khí đã bắt đầu xôn xao, cô cảm thấy vừa mới mẻ vừa xa lạ, cô vào Học Viện Hình Cảnh đã hai năm, đã quen với sự vắng vẻ của phòng thí nghiệm và phòng làm việc, ngoại trừ phòng học và tòa nhà hành chính ra, cô không đi đến chỗ nào khác.
Khi ở trên lớp, hầu hết thời gian cô chỉ giảng bài xong rồi rời đi, cô chưa bao giờ nói chuyện phiếm với sinh viên, nên tự nhiên cô không biết trường vẫn có những hoạt động như vậy.
Cô luôn sống trong thế giới biệt lập, chính Cận Hải Dương đột nhiên xông vào, sau đó kéo cô ra từng chút một.
“Các bạn học thân mến, các bạn có hào hứng với trò chơi hấp dẫn nhất năm của Học Viện Hình Cảnh chúng ta không?”
Người dẫn chương trình là một cán bộ đoàn cơ sở, cậu ta đã