“Em có biết không, trong hồ sơ nhận nuôi Đồ Giai Giai của Đồ Hạo Nhiên có giấy khai sinh có dấu của thôn chứng nhận khi được nhận làm con nuôi Đồ Giai Giai đã được năm tuổi rồi.”
“Chuyện còn tồi tệ hơn là khi cuốn nhật ký của Đồ Giai Giai trong tay Khả Tĩnh, đã được xem như bằng chứng, tình hình bây giờ là nếu Đồ Giai Giai đã đủ 14 tuổi có quan hệ với với Đồ Hạo Nhiên cách tự nguyện thì không dễ dàng bắt được Đồ Hạo Nhiên đâu.”
Ăn được phân nửa, Cận Hải Dương đột nhiên nói.
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi hỏi.
“Đo là lý do…làm tâm trạng của anh không tốt?”
Nghe câu hỏi của cô, Cận Hải Dương cúi đầu cười, sau một hồi im lặng mới trả lời.
“Cũng không phải tất cả là vì chuyện này, mà chủ yếu là…Anh cảm thấy mình đang bị Đồ Hạo Nhiên dắt mũi, cứ như mỗi bước đi đều nằm trong tính toán của hắn vậy.”
Anh dừng lại, như thể đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Khi hắn đến, còn mang theo hồ sơ nhận nuôi của Đồ Giai Giai, người bình thường thì ai sẽ làm vậy chứ.
Trùng hợp hơn là khi tụi anh tìm đến Kha Tĩnh, cô ấy cũng mang theo nhật ký của Đồ Giai Giai, cô ấy đến nhìn mặt lần cuối con mình cũng không muốn nhìn mà còn mang theo di vật của cô bé bên người, vừa nhìn là biết cố ý rồi.”
Nói xong, anh thở dài một hơi.
“Là vậy đó, anh biết là cố ý nhưng không thể làm gì.
Bị người ta đường đường chính chính đùa giỡn như vậy, anh cảm thấy rất chán nản.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch khẽ nhíu mày.
“Anh nói Đồ Giai Giai đủ 14 tuổi, không thể nào.”
Cô nghi ngờ nói.
“Xương cùng hai bên của cô bé còn chưa lành…Chẳng lẽ hồ sơ nhận nuôi này đã sai rồi sao?”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng không tìm được lỗi.
Ngày mai Đại Thượng và Bùi Diệu sẽ tới đó, hy vọng có thể tìm ra được sự thật.”
“Nhưng anh nghĩ chúng ta phải bắt đầu với Kha Tĩnh.”
Anh nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp.
“Xét theo khẩu cung chiều nay, tinh thần của Kha Tĩnh hoàn toàn ổn, suy nghĩ rất rõ ràng và chính xác, hoàn toàn khác với hôm cô ấy ở phòng làm việc của em.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch cũng gật đầu.
“Thật ra lúc trước Kha Tĩnh không phải như vậy, chỉ khi Đồ Hạo Nhiên đến cô ấy mới nào loạn như vậy.
Trước đó, cô ây cũng chỉ xúc động một chút không có gì khác thường.”
“Đó gọi là kích động.”
Cận Hải Dương hào hứng nói.
“Anh thấy mỗi lần nhắc đến em thì tâm trạng của Kha Tĩnh sẽ dao động, bởi vậy anh mới gọi em xuống để đóng một màn kịch, quả nhiên là Kha Tĩnh đã mất bình tĩnh.”
Vừa nói, anh vừa gõ những ngón tay dài của mình lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ chăm chú suy nghĩ.
“Nên anh nghĩ, điểm yếu của Kha Tĩnh chính là quan hệ giữa em và Đồ Hạo Nhiên…”
Anh thấy sắc mặt Thẩm Lưu Bạch không được tốt cho lắm, liền nói thêm một câu.
“Ý anh là…đó là mối quan hệ trong tưởng tượng của cô ấy.
Màn kịch chúng ta đóng chiều nay nhất định sẽ khiến cô ấy thêm nghi ngờ, nhưng nó sẽ không hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của cô ấy, hơn nữa sau khi trở về, Đồ Hạo Nhiên sẽ khống chế cô ấy mạnh mẽ hơn nữa.”
“Vậy nên, anh nghĩ chúng ta có thể châm thêm một ngọn lửa cho cô ấy… “
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch lập tức hiểu ý.
“Anh định để tôi liên lạc với Đồ Hạo Nhiên sao? Không sao chứ?”
“Kỳ thật cũng không phải cùng hắn nói cái gì, chỉ là có một ít di vật của Đồ Giai Giai cần giao cho cho gia đình đúng không? Chúng ta sẽ xem như đây là mở đầu…”
Anh nói qua kế hoạch của mình với Thẩm Lưu Bạch một lần, thấy vẻ mặt do dự của cô, anh tiếp tục, đặt quyển sách của Trương Bội lên bàn rồi chỉ vào nó.
“Tiểu Bạch, em xem cái