Chủ nhân của ngôi nhà này tên là Uông Đại Thành, hồi còn trẻ là một người lương thiện có tiếng trong thôn, khi nhìn thấy trưởng thôn đứng ở cửa với một nhóm người lạ mặt, ông ta đã giật mình.
“Có…Có chuyện gì vậy?”
Uông Đại Thành rụt rè hỏi.
“Không có gì, những người này là cảnh sát, họ muốn hỏi chuyện sinh con của vợ anh…”
Trưởng thôn cười nói.
Nghe ông ta nói vậy, khuôn mặt vốn đã đen đúa của Uông Đại Thành càng thêm tối sầm, ông ấy vuốt mặt một cái, lẩm bẩm hỏi.
“Lâu vậy rồi sao còn tới hỏi nữa?”
“Không có gì, chỉ là hỏi thôi, có lẽ sẽ tìm được đứa bé năm đó?”
“Tìm làm gì? Con bé có thể khỏe mạnh khi sống trong một gia đình tốt.
Tôi chỉ mong con bé ở ngoài có được cuộc sống tốt thôi…”
Trưởng thôn vỗ vai ông ta, dẫn mấy người đi vào trong sân nhỏ của nhà họ Uông.
“ông có tổng cộng bao nhiêu người con?”
Vừa ngồi xuống, Bùi Diệu đã vội vàng hỏi.
“Có một đứa ở chung với tôi, còn có một đứa con gái…Khi sinh bé ra, mẹ bé chảy máu rất nhiều nên đã giao cho người khác nuôi…”
Nghe được câu trả lời như vậy, Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch đều thoáng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Xin lỗi, anh có nhớ ngày sinh của đứa bé không?”
Uông Đại Thành liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch đang nói chuyện, có vẻ hơi khó hiểu tại sao cô lại hỏi câu này.
Tuy nhiên, ông vẫn thành thật trả lời.
“Ngày X tháng X năm XXXX.”
Thẩm Lưu Bạch âm thầm tính toán trong lòng, theo thời gian này thì Đồ Giai Giai vừa mới mười hai tuổi ba tháng.
Cô kìm nén sự phấn khích trong lòng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi.
“Vậy…tôi có thể lấy một ít tóc hoặc móng tay của ông được không?”
Nghe cô nói vậy, Uông Đại Thành càng thêm bối rối.
Ông nhìn trưởng thôn, ông ta như thể đang đợi ông ra quyết định.
Chỉ nghe Thẩm Lưu Bạch nói tiếp.
“Là như vầy…”
“Là như vầy, chúng tôi đã tìm thấy một cô bé, bé nói muốn tìm người thân.
Tôi nghe nói trước đây nhà mọi người có người đã ra khỏi thôn nên muốn xác minh xem đó có phải là con gái của ông hay không.”
“Thành phần trong tóc hay móng tay, có thể kiểm tra để biết được đó có phải là con của ông hay không!”
Thẩm Lưu Bạch chưa kịp nói, Cận Hải Dương đã lên tiếng trước.
Thẩm Lưu Bạch lẳng lặng liếc anh một cái, cuối cùng cũng nuốt xuống lời sắp nói.
Cô muốn nói ra sự thật, nhưng có vẻ lời nói của Cận Hải Dương dễ chấp nhận hơn.
“Ồ, cũng được, cũng được…”
Sắc mặt Uông Đại Thành dịu lại, tiện tay bứt vài sợi tóc trên đầu đưa cho Thẩm Lưu Bạch.
Thẩm Lưu Bạch cẩn thận cho tóc vào túi vật chứng, sau đó lấy một ít móng tay và biểu bì da của Uông Đại Thành.
“Tôi, tôi chỉ có hai đứa con.
Đứa con trai đã lớn, còn đứa con gái…ôi…tôi hy vọng con bé sẽ sống tốt với hai người đó…”
Uông Đại Thành thở dài nói.
“Hai người đó…ông có nhớ họ trông như thế nào không?”
Trong lúc Thẩm Lưu Bạch bận rộn ở bên cạnh, Cận Hải Dương cười nói chuyện phiếm với Uông Đại Thành.
“Tôi không nhớ rõ lắm.
Cũng nhiều năm rồi, có thể sau khi nhìn thấy tôi vẫn có thể nhận ra họ.”
“Đôi vợ chồng đó trông giống như những người tri thức, không giống với dân thôn quê chúng tôi, con bé vừa sinh ra, mẹ nó đã bị xuất huyết nhiều, sau đó không rời được khỏi giường,…như là không có duyên phận…”
Vừa nói ông ta vừa vỗ đùi, hiển nhiên có chút bực mình.
“Vậy ông nhìn xem, có nhận ra họ không?”
Cận Hải Dương cười lấy ra một xấp ảnh đặt trước mặt Uông Đại Thành.
Đó là 10 bức ảnh chân dung được xếp gọn gàng, Uông Đại Thành cầm lên một tấm, nhìn một lát, chỉ vào một tấm hình của phụ nữ rồi nói.
“Tôi thấy…chắc là người này.”
Khi đến lượt người đàn ông thì rất thuận lợi, Uông Đại Thành nhanh chóng nhận ra Đồ Hạo Nhiên, dù sao sự bảo dưỡng mấy năm qua của hắn cũng không vô ích, hơn nữa hắn không thay đổi nhiều so với 10 năm trước.
“Anh thật sự tìm được con bé sao? Bây giờ bé