“Ồ.
”
“Còn gì nữa không?”
Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng hỏi.
Trái tim Cận Hải Dương dần chìm xuống.
Đầu óc anh nhanh chóng quay cuồng, cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với cô để xem thử thái độ của cô.
Nhưng mà Thẩm Lưu Bạch không cho anh cơ hội này.
Cô xoa thái dương một cách mệt mỏi.
“Nếu không còn gì nữa, tôi đi nghỉ ngơi trước.
”
Vừa nói, cô vừa định đóng cửa, nhưng đã bị đội trưởng Cận nhanh trí chặn lại.
“Khoan đã, em không khỏe sao?”
Anh trầm giọng hỏi.
“Sao vậy, em muốn đi bệnh viện không?”
Nghe anh hỏi vậy, lông mày Thẩm Lưu Bạch khẽ giãn ra, cô lắc đầu, lễ phép từ chối lòng tốt của anh.
“Không, hôm nay tôi chỉ hơi mệt, muốn ngủ một chút.
”
Cận Hải Dương nhìn chăm chú vào cô, không khỏi hơi nhíu mày, khi nhận thấy sắc mặt cô quả thật không tốt.
“Buổi tối…để anh mua chút cháo cho em”
Anh đưa tay, muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, nhưng cô đã tránh được.
“Không cần đâu.
Tôi ngủ một giấc rồi sáng mai sẽ nói tiếp.
”
Vừa nói, cô vừa đóng cửa lại, để đội trưởng Cận đứng một mình trước cửa, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Đây là…Đang giận sao?
Giấc ngủ này kéo dài đến tận tối, Thẩm Lưu Bạch bị cơn đau nhói ở bụng dưới đánh thức.
Cô đứng dậy khỏi giường, đi đến tủ đựng đồ trong phòng tắm, thấy kho đồ cần thiết cho phụ nữ của mình đã hết, cô lập tức kêu lên xui xẻo.
Kinh nguyệt của cô luôn đúng giờ nên lần nào cô cũng chuẩn bị trước cho ngày này.
Tuy nhiên trong thời gian này cô quá bận rộn đến mức quên mua bổ sung, không ngờ kỳ kinh này lại đến sớm, chẳng trách hôm nay cô cảm thấy rất khó chịu.
Đây là phía Bắc Hải Đô, đã hơn mười giờ tối, tuy rằng cũng không muộn, nhưng siêu thị đã đóng cửa, cho nên chỉ có thể tìm một cửa hàng tiện lợi.
Cô nhớ rằng có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở góc phố cách tiểu khu không xa, nhìn thời gian, nếu muộn hơn chút thì người trên phố sẽ ít hơn, phải mau chóng hành động.
Vì vậy, cô đơn giản thu dọn đồ đạc, lê cơ thể mềm nhũn và đau đớn của mình ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, cô đã phát hiện có một người đang dựa vào tường cách cửa không xa, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi khiến cô phải lùi lại một bước, xoay người đinh quay về nhà.
“Anh đây.
”
Một giọng nam trầm thấp nghe rất quen thuộc, thành công ngăn bước chân của Thẩm Lưu Bạch.
“Cận Hải Dương?”
Người đàn ông bóp tàn thuốc, đi đến chỗ cô, cô có thể thông qua ánh đèn ngoài hình lang nhận ra hàng xóm của cô, đại đội trưởng Cận.
“Anh hút thuốc hả?”
Nghe câu hỏi của cô, sắc mặt Cận Hải Dương hơi cứng lại trong giây lát.
“Ừ, có chuyện buồn.
”
Anh dừng lại, nhìn cô mặc quần áo đi ra ngoài, nhẹ giọng hỏi.
“Em thấy không khỏe à? Trễ vậy rồi em định đi đâu?”
Lần này đến lượt Thẩm Lưu Bạch xấu hổ.
Cô do dự một lúc, cuối cùng mơ hồ nói.
“Tôi không đi đâu, tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ.
” Vừa nói, cô vừa định đi đến thang máy, nhưng không ngờ lại bị thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại.
“Đừng đi, em không khỏe, để anh đi mua cho em.
”
Anh thuyết phục bằng một giọng khàn khàn, nhưng thái độ của anh lại rất kiên quyết.
Thẩm Lưu Bạch bị lời nói của anh làm cho nghẹn ngào, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, những thứ mình mua thật sự không thích hợp để đàn ông mua cho mình.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, cô đột nhiên hoảng loạn quay mặt đi, sau đó đỏ mặt.
“Không, tôi sẽ tự đi một mình.
”
Cô nhẹ nhàng nói.
Tuy nhiên, Cận Hải Dương đã hiểu sai ý của cô.
Anh đứng ở cửa cả đêm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy là do Phùng Vi bày trò, nhìn chằm chằm vào cửa nhà Thẩm Lưu Bạch với sự khó chịu.
Cô tức giận hay là không quan tâm, anh có chút không rõ.
Trong đầu hiện lên vẻ mặt bình tĩnh lạ thường của cô, bình tĩnh đến mức dường như không có gì ảnh hưởng đến cô, anh vốn dĩ ngưỡng mộ tính cách như vậy, nhưng lúc này, anh bắt đầu chán ghét sự lý trí của cô.
Cô náo loạn, cô khóc, cô tức giận, cho dù trước đây anh ghét nhất là loại phụ nữ