Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

"Theo đuổi nam thần, bước lên đỉnh cao của cuộc đời."????


trước sau


Editor: Mộc Lạp Đề.
“Được rồi, tiết học này đến đây thôi. Giữa trưa, mọi người nên ăn cơm thì đi ăn cơm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, buổi chiều vào học thì phải cố gắng giữ vững tinh thần, đừng có bày ra cái vẻ chán nản bơ phờ! Ngoài ra, bạn học Diệp Phồn Tinh mới đến, Triệu Thu Tĩnh em là lớp trưởng, nhớ dẫn bạn ấy đi làm quen với môi trường của trường chúng ta một chút, còn có quy trình mua cơm ở căn tin gì đó nữa.”
“Vâng thầy.”
Nhị Trung cũng giống với Thánh Đắc, học sinh đều ăn cơm trưa ở căn tin. Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, thì Triệu Thu Tĩnh rủ cô cùng đến căn tin ăn cơm.
Lúc cô gần đi thì Lộ Thâm cuối cùng cũng tỉnh, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh lười biếng vươn tay duỗi chân, cô phục anh luôn, hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Hử? Không tệ lắm.” Cơn buồn ngủ còn đọng ở giữa hai hàng lông mày xếch của anh, làm dáng vẻ sắc bén của anh trở nên nhu hòa hơn. Giọng của anh hơi khàn, ngữ khí có chút hờ hững, nở nụ cười nói, “Nhưng vẫn là cảm ơn cậu, không để cho ai quấy rầy tôi.”
Diệp Phồn Tinh: “...Đừng khách sáo, là vận khí của cậu tốt, thầy cô đều không ai chú ý đến cậu.”
Lộ Thâm dừng lại, không nói cho cô biết là thầy cô vĩnh viễn sẽ không kêu anh để hỏi bài, chỉ bóp bóp bả vai có chút tê do ngủ quá lâu, rồi đứng lên nói: “Được thôi, vậy tôi đi trước.”
Diệp Phồn Tinh sững sờ: “Buổi trưa cậu không ăn cơm ở trường à?”
“Thâm ca trưa nào cũng về nhà ăn cơm,”  Vương Kiến Nam ở trước mặt xen miệng vào. Lộ Thâm gật đầu, không nói gì nữa, khoác khoác tay với mọi người rồi đi ra khỏi phòng học.
“Chúng ta cũng đi thôi, đến trễ là hết gà quay hạt dẻ đó. Tớ nói cho cậu biết, đó là món đặc biệt nhất trong căn tin, cực kì ngon, cậu nhất định phải nếm thử.”
Giọng nói của Triệu Thu Tĩnh làm cô tỉnh táo lại, cô gật đầu, cố gắng đè cái ngọn cỏ càng ngày càng cao ở trong lòng xuống, cười đáp một tiếp “Được”.
“Đúng đúng đúng, thịt kho tàu, cá mè hoa nữa, cũng rất ngon đó!”
Vương Kiến Nam vừa nói vừa xoa xoa hai tay, muốn đi theo bọn họ, bị ánh mắt “tôi hiểu rõ ý đồ của cậu” của Triệu Thu Tĩnh đuổi đi: “Cậu tự mình đi ăn đi, không được đi theo chúng tôi!”
Vương Kiến Nam rất đau lòng: “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn ròng rã hai năm lẻ một tháng rồi, sao cậu có thể vô tình như vậy!”
Triệu Thu Tĩnh: “Mặc kệ cậu, bởi vì cậu xấu nên tôi không cho đi đó.”
Vương Kiến Nam: “...”
Vương Kiến Nam ô ô giả vờ khóc lóc chạy đi, những nam sinh còn lại có ý định mời Diệp Phồn Tinh cùng đi ăn cơm thấy vậy, cũng xấu hổ không dám đi tới, chỉ có thể cười haha rồi rời đi.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất thú vị, quay đầu chắp tay với Triệu Thu Tĩnh: “Đa tạ anh hùng tương trợ, chút nữa mời cậu uống trà.”
Triệu Thu Tĩnh hơi chớp chớp mắt, lập tức cười ha hả: “Không dám không dám, sau này, vị trí hộ hoa sứ giả ở bên cạnh cậu cứ giao cho mình, để xem ai dám giành trà với mình!”
Diệp Phồn Tinh rất xinh đẹp,  trời sinh khí chất lạnh lùng mang theo một chút kiêu ngạo, lại thêm cách ăn mặc và áo quần vừa nhìn là biết con nhà giàu có, Triệu Thu Tĩnh vốn tưởng rằng cô là nữ thần cao lãnh như những tiểu thư nhà giàu khác, không nghĩ tới tính cách lại gần gũi như vậy, lại còn chủ động nói đùa với cô nữa.
Triệu Thu Tĩnh rất vui vẻ, sau khi đùa giỡn, vừa kéo Diệp Phồn Tinh đi xuống lầu vừa giới thiệu cảnh vật xung quanh của trường học cho cô: “Bên này là dãy lầu nơi mà lớp 11 và lớp 12 học, tòa nhà đằng kia là tòa nhà thí nghiệm của chúng ta, sau tòa nhà thí nghiệm là thư viện và sân vận động. Còn nữa, tòa nhà đối diện với căn tin là ký túc xá, nhưng mà không phải tất cả học sinh đều có thể ở đó, chỉ có cho một số bạn học ở xa hoặc trong nhà không có ai chăm sóc mới có thể xin nội trú..”
Cô ấy giới thiệu rất tỉ mỉ, Diệp Phồn Tinh có lẽ đã nhớ được một chút, sau đó mới tò mò hỏi: “Vậy lớp chúng ta có ai xin nội trú không?”
“Có.” Triệu Thu Tĩnh chỉ chỉ mình, “Tớ đang nội trú, sau này cậu không có chỗ nghỉ trưa, có thể đến phòng 305 tìm tớ.”
Diệp Phồn Tinh cười nói được, sau đó giống như vô ý hỏi: “Vậy Lộ Thâm và Vương Kiến Nam thì sao? Bọn họ cũng nội trú ở trường à?”
“Vương Kiến Nam cũng nội trú, nhà cậu ta ở trong thành Bắc, cách trường chúng ta rất xa.Còn Lộ Thâm... cậu ấy cũng vừa chuyển đến lớp chúng ta không lâu, mình với cậu ấy cũng không thân lắm, không biết nhà cậu ấy ở đâu. Nhưng mà cậu ấy không nội trú, nhà cậu cách trường chắc cũng không xa đâu.”
“Cái gì?” Diệp Phồn Tinh rất bất ngờ, “Cậu vừa mới nói, Lộ Thâm cũng vừa chuyển đến lớp chúng ta không lâu à?”
“Đúng vậy, nếu không cậu nghĩ vì sao cậu ấy lại ngồi một mình, đợi cậu đến mới có bạn cùng bàn đó.” Triệu Thu Tĩnh giải thích, “Thật ra cậu ấy là đàn anh lớn hơn chúng ta một khóa, đáng lẽ năm ngoái đã tốt nghiệp, nhưng do trước đó cậu ấy có nghỉ học một thời gian, cho nên lúc học kì này bắt đầu thì cậu ấy được xếp vào lớp chúng ta.”
Diệp Phồn Tinh vô cùng bất ngờ, rất lâu sau mới nói: “Mình thấy Vương Kiến Nam rất thân với cậu ấy mà,mình còn tưởng rằng...”
“ Tên Vương Tiện Tiện kia trời sinh là người nhiệt tình, gặp ai cũng thân. Nhưng mà hai người họ quả thực là đã biết nhau từ trước, tớ nghe Vương Tiện Tiện nói, hình như Lộ Thâm đã giúp cậu ta cái gì hay sao á.” Nhớ tới tên ngu ngốc ngồi cùng bàn với mình, Triệu Thu Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ khoác khác tay áo, cuối cùng mới nhỏ giọng bát quái nói: “Vương Tiện Tiện nói là tính cách Lộ Thâm rất tốt, người cũng rất trượng nghĩa, nhưng mà không biết vì sao mình vẫn không dám nói chuyện với cậu ấy. Mặc dù cậu ấy rất đẹp trai, chân cũng rất dài, nhưng nghe nói cậu ta tạm nghỉ học là bởi vì đánh nhau với người khác, suýt chút nữa là vào đồn cảnh sát.... Với lại, khuôn mặt kia của cậu ấy, ai ya, mình cũng không muốn nói xấu về cậu ấy, chính là, chính là cậu ấy nhìn thật..”
“Chính là dáng vẻ cậu ấy có chút hung dữ, nhìn có vẻ không dễ chọc, làm người khác không dám đến gần phải không?”
“Đúng đúng đúng, chính là ý này! Triệu Thu Tĩnh đẩy đẩy kính mắt, có chút xấu hổ, “Cũng không phải chỉ một người cảm thấy như vậy, rất nhiều người đều,.... Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm nha, chúng ta sẽ không vì cái này mà xa lánh cậu ấy đâu, mọi người vẫn đối xử với cậu ấy rất tốt!”
Diệp Phồn Tinh gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Cô nhìn ra được, Triệu Thu Tĩnh cũng không có ác ý với Lộ Thâm, chỉ là theo bản năng hơi kính sợ thôi. Đều này cũng không trách ai được, bầu không khí ở Nhị Trung rất tốt, phần lớn học sinh trong trường đều rất đơn thuần ngoan ngoãn, mỗi ngày đều cố gắng học tập để trở thành một học sinh tốt, sự tồn tại hư hư thực thực như thiếu niên bất lương của Lộ Thâm, đối với họ mà nói, cậu ấy như là người của một thế giới khác, họ cũng

không dám đến gần cũng là chuyện bình thường.
Nhưng thật ra cô muốn nói, con người cậu ấy rất tốt....
Chính là con người có chút độc đáo lại còn keo kiệt nữa.
Nhớ lại ba trăm tệ trong lần đầu tiên gặp mặt cùng nửa ổ bánh mì trong lần thứ hai gặp mặt, khóe miệng cô cong lên, âm thầm nói nhỏ một tiếng.
*************
Thức ăn trong căn tin của Nhị Trung không tính là quá phong phú, điều kiện cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không thể so sánh với điều kiện cao cấp, muốn ăn gì có nấy như ở Thánh Đắc. Cũng may đầu bếp ở đây nấu ăn cũng không tệ, làm thức ăn rất hợp với khẩu vị của Diệp Phồn Tinh, cô cũng không nghĩ gì khác nữa.
Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh cùng Triệu Thu Tĩnh trở về phòng học, trên đường đi qua quầy bán đồ ăn vật, Diệp Phồn Tinh đi vào mua hai chai sữa chua, đưa cho Triệu Thu Tĩnh một chai: “A, cảm ơn trà* của cậu nhé.”
*Mọi người có nhớ đoạn trên là họ có nói câu “Đa tạ anh hùng tương trợ, mình sẽ mời cậu uống trà” không.... Uống trà hay uống rượu là chỉ cách ăn mừng, kính lễ giữa các anh hùng giang hồ, nên Thu TĨnh nói vậy là nhận sự kính lễ của Phồn Tinh.
Triệu Thu Tĩnh rất vui, không cự tuyệt giống như vừa rồi nữa.... Thoải mái nhận lấy nói: “Ai ya, mỹ nhân tặng trà, mình phải thưởng thức mới được.”
Diệp Phồn Tinh thích cái tính cách thẳng thắn không ưỡn ẹo của cô nàng, đụng nhẹ cái nắp chai của cô ấy, cười nói: “Nào, làm một ngụm nào."
“Haha được!”
Hai người cười nói đi ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt, ai ngờ vừa đi đến cửa, liền đụng hai nữ sinh đang nắm tay nhau đi tới.
“Ôi chao, hù chết tôi rồi, mấy người đi đường cẩn thận một chút a!”
Người nói là nữ sinh đang mặc đồng phục đã được chỉnh sửa, mái tóc cắt ngang tai, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, chỉ là giọng nói có chút hung hăng, lộ ra sự kiêu căng. Nữ sinh bên cạnh cô ta thì khá là điềm đạm, đặc biệt là mái tóc dài bù xù, dáng vẻ váy áo bồng bềnh, càng lộ ra vẻ dịu dàng thanh thuần. Chính là gương mặt kia...
“Phồn, chị Phồn Tinh, thật trùng hợp.”
Nhìn thấy Đồng Khả Hân ngạc nhiên một chút rồi rất nhanh phản ứng lại, Diệp Phồn Tinh nhíu mày “Ừ” một tiếng xem như đáp lại---Mặc dù không muốn phản ứng với Đồng Khả Hân nhưng... nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không muốn làm mất mặt cô ta trước mặt mọi người. Thứ nhất vô duyên vô cớ làm như thế, thì sẽ thể hiện ra mình không có tố chất .Thứ hai, cô đã nói rồi, người không phạm ta ta sẽ không phạm người, chỉ cần Đồng Khả Hân không chọc giận cô, cô cũng sẽ không gây khó dễ cho cô ta.
Nhưng lại không nghĩ, Đồng Khả Hân trên mặt đang có nụ cười vậy thôi, chứ trong lòng đang hận Diệp Phồn Tinh muốn chết.
Bởi vì vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, cô ta liền nhớ đến kế hoạch sắp thành công của mình lại nửa đường chết yểu của mình “Theo đuổi nam thần, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.”
Ô ô ô, Thánh Đắc của cô, anh Văn Trì của cô.........
Đều do Diệp Phồn Tinh!
Đều do cô ta nhất định phải chuyển trường! Nếu như cô ta không chuyển trường, cô lúc này đã có thể tay trong tay đi hẹn hò với anh Văn Trì ở suối phun nước trong hoa viên trường của Thánh Đắc rồi!
Đồng Khả Hân càng nghĩ càng muốn nôn, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, vì vậy trong lòng cực kì khó chịu.
Đổi lại bình thường, cô ta nhất định sẽ kéo kéo Diệp Phồn Tinh làm bộ ân cần hỏi thăm một phen----- Diệp Phồn Tinh vừa chuyển đến đây, về tình về lý, cô ta nên quan tâm Diệp Phồn Tinh một chút để thể hiện là mình dịu dàng hiểu chuyện. Nhưng bây giờ cô ta không có cái tâm tình này, càng không muốn nói nhiều nữa, nhanh chóng lui về phía sau một bước nhường đường cho Diệp Phồn Tinh, hi vọng Diệp Phồn Tinh mau chóng rời khỏi đây.
Nhưng mà ông trời không toại lòng người, chân Đồng Khả Hân vừa mới động, cô gái tóc ngắn tên Hạ Hướng Chân đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt kinh nghi (kinh ngạc+ nghi ngờ) mở miệng: “Chị Phồn Tinh? Có phải là Diệp Phồn Tinh học sinh vừa chuyển đến ở lớp 10* lầu dưới không? Khả Hân, cậu quen biết chị ấy?”
*Ý đây là lớp 10 khối 12 nha.
Đồng Khả Hân: “....”
Đồng Khả Hân không thể nói mình không biết, chỉ có thể nặn ra nụ cười gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, chị Phồn Tinh là chị họ của mình a.”
“Cái gì? Chị ấy là chị họ của cậu? Vậy trước đây khi mọi người có thảo luận chuyện này, vì sao không nghe cậu nhắc đến vậy?”
Người có dáng vẻ xinh đẹp luôn luôn được nhiều chú ý, không phải sao, vừa chỉ một buổi sáng, tin tức “Lớp mười hai vừa mới có nữ thần chuyển đến” này liền truyền đi khắp toàn bộ trường học. Đồng Khả Hân mặc dù không học cùng lớp với Diệp Phồn Tinh, nhưng từ sáng đến bây giờ, cô ta đã nghe không ít người nhắc đến tên Diệp Phồn Tinh. Trong lòng cô ta đều phiền đến chết rồi, làm sao có thể chủ động nhắc đến?
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt bát quái của Hạ Hướng Chân, Đồng Khả Hân nghẹn họng, trong lòng càng cảm thấy phiền, vốn muốn duy trì hình tượng người sắt không dễ sụp đổ của mình, chỉ có thể nhìn thật nhanh Diệp Phồn Tinh một cái, giống như nói giỡn nói: “Cái này....Không phải mình sợ mọi người nói mình cọ nhiệt chị ấy sao?”
Hạ Hướng Chân cảm thấy lời này của cô ta thật là lạ, còn muốn nói điều gì đó thì Diệp Phồn Tinh đã gật đầu nói với bọn họ, cô cũng không muốn đứng đây làm cái gì nữa: “Chúng tôi còn có việc, đi trước đây.”
Diệp Phồn Tinh đang đứng trước mặt cô ta, Đồng Khả Hân cảm thấy vô cùng bực bội, cô vẫn lãnh nhạt như thế, kéo Triệu Thu Tĩnh đi, Đồng Khả Hân lại cảm thấy rất khó chịu. Vừa lúc Hạ Hướng Chân không vui lắm nói một câu, “Chị ta tại sao lại kiêu ngạo với em họ của chính mình vậy chứ”, trong lòng cô ta khẽ động, oán giận chất chứa mấy ngày nay cuối cùng cũng tìm được cửa ra.
“Thật ra chị Phồn Tinh bình thường không phải như vậy đâu, chính là đối với mình mới...”
Cái vẻ mặt muốn nói lại thôi của Đồng Khả Hân thành công khơi lên sự tò mò của Hạ Hướng Chân. Ánh mắt của Hạ Hướng Chân sáng lên, vội vàng kéo cánh tay của cô ta: “Thế nào? Quan hệ của hai người không tốt?”
*********************
Editor: Chuyện là thế này, trong truyện mình sẽ để tất cả các loại xưng hô như anh, em của các nhân vật khác là anh, em thuần việt nhé, chỉ trừ Thâm ca là mình quyết định để nguyên, bởi vì nghe nó trẻ trung mang đậm chất học sinh, với lại mình thích nghe Thâm ca hơn là anh Thâm.. mọi người thông cảm nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện