Editor: Mộc Lạp Đề
“Nếu ông chạm vào người cô ấy một lần nữa, ông có tin tôi sẽ bẻ gãy cái chân thứ ba của ông không?”
Anh cảnh cáo hắn bằng âm thanh mà chỉ có hắn nghe được, đồng thời dùng lực vặn cánh tay của hắn để kéo hắn ra khỏi phía sau Diệp Phồn Tinh, Lộ Thâm rất bình tĩnh nghiêng người sang, bảo vệ Diệp Phồn Tinh ở trước người mình.
Anh không gây ra tiếng động gì là bởi vì lo lắng cho tâm trạng của Diệp Phồn Tinh, dù sao da mặt con gái khá là mỏng, lúc bình thường khi gặp phải loại chuyện này, đều không muốn làm lớn chuyện.
Ai mà ngờ tới Diệp Phồn Tinh trong lúc hoảng loạn, sau khi phản ứng kịp liền quay đầu lại tát vào mặt người đàn ông trung niên: “Có bản lĩnh thì thử cọ vào người tôi một lần nữa xem! Gã bỉ ổi! Tên biến thái! Ông có tin tôi kiện ông đến tán gia bại sản hay không!”
Mọi người đều sợ hãi, người đàn ông trung niên sững sờ. Nhưng hắn ta hiển nhiên là một tên lão luyện có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tức giận: “Con nhãi ranh này nói bậy bạ gì đó hả? Mày đang ngậm máu phun người mày biết không? Nói tao cọ vào người mày, bằng chứng đâu? Đúng, vừa rồi tao không cẩn thận chen lấn mày một chút, nhưng bây giờ là giờ tan tầm, trên xe có nhiều người như vậy, tao cũng không cố ý, nếu mày muốn trách thì trách mình không nên đi xe buýt! Hơn nữa, người như mày… một đứa nhãi con chán ngắt như thế, có cái gì tốt để người ta cọ hả? Con nít bây giờ, thật là quá đề cao bản thân!”
Hắn vốn muốn gièm pha chê bai như những đối tượng bị hắn quấy rối như hắn ta thường làm, dáng người xấu xí, căn bản không đáng để người ta quấy rối, dùng cách này để khiến cho đối phương cảm thấy nhục nhã, khiến họ không còn mặt mũi mà dây dưa nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ và dáng người của Diệp Phồn Tinh vô cùng xinh đẹp, làm cho hắn ta lo lắng nên chỉ có thể đả kích về tuổi tác của cô.
“Trái lại ông đã nhắc nhở tôi đó, tôi chưa tròn 18 tuổi, vẫn còn là vị thành niên. Quấy rối trẻ vị thành niên, chắc là tăng thêm một tội a?” Diệp Phồn Tinh đã lớn như thế nhưng chưa bao giờ bị thiệt thòi như vậy, nói xong cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra bấm 110, “Về phần là ông quấy rối tôi hay là tôi vu oan cho ông, tôi tin rằng các chú cảnh sát chắc chắn sẽ đưa ra một phán quyết công bằng và chính đáng.”
Không nghĩ tới cô trông ngoan ngoãn nhưng tính cách lại kiên cường như vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên cứng đờ rốt cuộc cũng có chút hoảng hốt: “Thần, bệnh thần kinh! Tao còn phải về nhà nấu ăn cho vợ con rồi, làm gì có thời gian đứng nói bậy với mày!”
Hắn vừa nói theo bản năng cướp lấy điện thoại của Diệp Phồn Tinh, chỉ là chưa chạm đến cô, liền bị người ta đá vào trên xương bắp chân, “A” kêu thảm thiết.
“Quấy rối trẻ vị thành niên lại thêm ăn cướp trước mặt mọi người, không biết sẽ được phán mấy năm đây?” Lộ Thâm nhẹ nhàng chế ngự ý đồ chống trả của người đàn ông, nâng khóe miệng rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Phồn Tinh: “Báo cảnh sát không?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Phồn Tinh cảm thấy khi anh nhìn về phía mình thì trong ánh mắt sâu thẳm kia lại tràn đầy ý cười. Cô ngẩn ra, không biết vì sao tâm trạng lại trở nên tốt hơn. Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Vậy thì báo đi!”
******
Sau đó mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.
Tên đàn ông này là là một kẻ đã phạm tội nhiều lần, lúc trước cũng từng bị xử tội vì quấy rồi phụ nữ. Ở trong xe ngoại trừ Diệp Phồn Tinh còn có một cô gái khác bị hắn sờ soạng mông cũng dũng cảm đứng dậy, hắn nhanh chóng bị cảnh sát bắt đi.
Vì Diệp Phồn Tinh là người báo án, nên phải đi theo đi để lấy lời khai, Lộ Thâm cũng đi theo cô,
“Một mình tôi đi là được rồi, không phải cậu đang vội đi tổ chức sinh nhật cho em gái à?” Đối với lần này, Diệp Phồn Tinh rất xấu hổ, trên đường đến đồn cảnh sát liền nhỏ giọng khuyên Lộ Thâm cứ đi trước.
Lộ Thâm nhìn cô một cái, không nhúc nhích: “Tôi cũng được xem là nhân chứng, có thêm lời khai của tôi, thằng cháu trai kia không chừng có thể bị phạt nặng thêm một chút.”
Diệp Phồn Tinh biết anh lo lắng cho cô, cô có chút cảm động,đôi mắt cô cong cong nhìn anh, thành kính chắp hai tay lại: “Được thôi, đại nhân ngồi cùng bàn là một người tốt có lòng chính nghĩa, tiểu nữ bội phục.”
Lời khen ngợi này cũng chỉ là vui đùa, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng mang theo sự lười biếng, đôi mắt đầy ý cười của Lộ Thâm đột nhiên sợ run lên, sau đó không hiểu vì sao giọng điệu lại trở nên lạnh nhạt: “Tôi không phải là người tốt gì đâu, cậu đừng rủa tôi.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Có lẽ nhận ra được giọng điệu của mình có chút không tốt, Lộ Thâm dừng lại một chút, nhìn cô một cái: “Chưa từng nghe nói sao? Người tốt không sống lâu, tai họa lưu lại ngàn năm.”
Diệp Phồn Tinh: “…Vậy tôi cũng không thể khen cậu là kẻ gây họa a.”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm lúc này mới nở nụ cười: “Đến nơi rồi, xử lí việc chính trước đã.”
Diệp Phồn Tinh: “Ừm.”
Lời khai được lấy rất nhanh, trong chốc lát hai người đã ra khỏi đồn cảnh sát.
Nhưng mà lúc này trời đã tối, Lộ Thâm nhíu mày nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi cô: “Bây giờ cậu về nhà bằng cách nào?”
“Gọi xe thôi.” Trong khoảng thời gian ngắn tới đây, cô không muốn ngồi xe buýt nữa, “Cậu thì sao?”
“Tôi..”
Lộ Thâm đang định trả lời, đột nhiên cách đó không xa có hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy đến: “Thâm nhi! Anh xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao vừa tan học lại phải vào đồn cảnh sát như thế này?”
“Anh ơi!”
Đó là Hầu Tử mang theo em gái Lộ Ninh của Lộ Thâm chạy tới tìm anh. Lúc nãy khi hai người gọi điện thoại cho Lộ Thâm hỏi vì sao anh còn chưa đến chỗ hẹn, thì vô tình nghe thấy giọng nói của chú cảnh sát ở bên cạnh Lộ Thâm. Hai người giật nảy mình, sống chết đòi đến đón anh, Lộ Thâm không lay